KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 2 - Trang 281

chỉ là vắng mặt, sự hiện diện vẫn được cảm thấy. Cái gì đó đã tràn
ngập trong tôi, tràn ngập tôi.
Và khi tôi nói tôi bất lực, tôi không ngụ ý từ này theo nghĩa từ điển.

Tôi đơn giản nói tôi không có cái ngã. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói
bất lực. Tôi đã nhận ra sự kiện là tôi không có, cho nên tôi không thể

phụ thuộc vào bản thân mình, cho nên tôi không thể đứng trên mảnh
đất riêng của mình - không có mảnh đất nền nào cả. Tôi ở trong vực

thẳm... vực thẳm không đáy. Nhưng không có sợ hãi bởi vì không có
gì để bảo vệ cả. Không có sợ bởi vì không có ai để sợ.
Bẩy ngày đó đã là biến đổi cực kì, biến đổi toàn bộ. Và ngày cuối
cùng sự hiện diện của một năng lượng mới toàn bộ, một ánh sáng

mới và niềm hân hoan mới, đã trở nên mãnh liệt tới mức gần như
không thể chịu đựng nổi - cứ dường như tôi đã căng thẳng tới mức

nó gần như không thể chịu được nữa cứ dường như tôi đã nổ tung,
cứ dường như tôi đã điên với phúc lạc. Thế hệ mới ở phương Tây

có từ đúng cho nó - tôi đã phúc lạc quá, đờ ra.
Không thể nào làm ra được nghĩa gì từ nó, điều đã xảy ra. Nó đã là
một thế giới rất không có nghĩa - khó mà hình dung được nó ra, khó
mà phân loại, khó mà dùng từ, ngôn ngữ, việc giải thích. Tất cả các

kinh sách đều dường như chết và tất cả các từ đã từng được sử
dụng cho kinh nghiệm này đều có vẻ rất mờ nhạt, xanh xao. Điều

này sống động thế. Nó cũng giống như cơn sóng triều của phúc lạc.
Cả ngày đều kì lạ, sững sờ, và nó là kinh nghiệm đảo lộn hết thảy.
Quá khứ đã biến mất, cứ dường như nó chưa bao giờ thuộc vào tôi,

cứ dường như tôi đã đọc về nó ở đâu đó, cứ dường như tôi đã mơ
về nó, cứ dường như nó là câu chuyện của ai đó khác mà tôi đã

nghe và ai đó kể nó cho tôi. Tôi đã trở thành mơ hồ với quá khứ của
mình, tôi đã bị bật gốc rễ khỏi lịch sử của mình, tôi đã đánh mất tiểu
sử của mình. Tôi đã trở thành một sự không có, điều Phật gọi là

anatta. Các biên giới đã biến mất, những phân biệt biến mất.
Tâm trí đã biến mất; nó ở hàng triệu dặm xa xôi. Khó mà bắt giữ
được nó, nó đã chạy đi ngày một xa hơn, và đã không có thôi thúc

để giữ nó ở gần. Tôi đơn giản dửng dưng tất cả về nó. Điều đó là
tốt. Đã không có thôi thúc để vẫn còn liên tục với quá khứ.
Đến tối sự việc trở thành khó mà mang được nó - nó gây đau, nó là
nỗi đau. Nó giống như khi người đàn bà đau đẻ khi đứa con sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.