kinh nghiệm của bạn mới có thể đem bạn tới chân lí; không kinh
nghiệm của ai khác.
Một khi bạn đã thấy chân lí của điều đó, rằng chẳng có gì trong nó
cả, thì năng lượng được giải toả khỏi gánh nặng, năng lượng được
giải toả khỏi những hình mẫu cũ, và năng lượng cứ tụ tập lại bên
trong bạn.
Các nhà khoa học đã phát hiện ra một luật là lượng đổi chất đổi ở
giai đoạn nào đó. Chẳng hạn, nếu bạn đun nước nó chỉ bay hơi khi
nhiệt độ đạt tới một trăm độ, chưa bao giờ trước đó. Tại chín mươi
độ nước có thể nóng, nhưng không bay hơi. Tại chín mươi chín độ
nó rất nóng, nhưng không bay hơi. Và chỉ một độ thêm, đúng một
trăm độ, và bỗng nhiên có cái nhảy, bước nhảy, và nước bắt đầu
chuyển động.
Và bạn có thấy sự thay đổi không? Nước tự nhiên chảy xuống,
nhưng khi nó bay hơi, nó bắt đầu bay lên - nó đã lấy một con đường
khác. Mà bạn chẳng làm gì ngoài việc đun nóng nó tới nhiệt độ nào
đó. Một lượng nhiệt nào đó và thay đổi phẩm chất xảy ra. Nước trở
thành vô hình; hơi nước trở thành vô hình. Nước đi xuống, hơi nước
đi lên.
Đích xác cùng điều đó xảy ra trong năng lượng dục: một lượng nào
đó, một số lượng nào đó, phải được tích luỹ trước khi thay đổi xảy
ra. Bạn phải trở thành bình chứa năng lượng, và từ số lượng cực
đỉnh đó tại một khoảnh khắc nào đó có cú nhảy; năng lượng không
còn đi xuống nữa - năng lượng bắt đầu đi lên, và đích xác giống như
hơi nước.
Khi năng lượng đi xuống, dục là thấy rõ được. Đó là lí do tại sao các
nhà khoa học không thể nào khám phá ra điều gì đã xảy ra khi năng
lượng đi lên - nó trở thành vô hình. Nó trở thành phi vật chất. Nó
chắc chắn chuyển động, nhưng không có lối chuyển cho nó. Nếu
bạn mổ thân thể của vị phật, bạn sẽ không tìm ra lối chuyển nào cho
năng lượng dục đi lên - không có lối chuyển. Lối chuyển là không
cần thiết. Nếu nước chuyển xuống thì cần có kênh; nhưng khi nước
trở thành hơi lại chẳng cần kênh nào cả - nó đơn giản di chuyển và
trở thành vô hình. Đích xác cùng điều đó xảy ra cho năng lượng
dục.