KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 4 - Trang 72

Tất nhiên anh ta phải đã trở nên rất buồn, anh ta phải đã trở nên rất
sa sút và thất vọng, anh ta phải đã mất mọi vui vẻ. Anh ta đã tự

hành hạ mình. Anh ta phải đã mang chút ít bạo ngược. Anh ta đã
phá huỷ bản thân mình và tận hưởng bạo hành. Anh ta phải đã trở

nên rất nghiêm chỉnh, mặt dài ra; anh ta phải đã trở nên ốm yếu rất
sâu sắc, mọi hoạt bát biến mất. Anh ta đã không phải là việc nở hoa.

Thực tế, cái cây đang chết.
Anh ta đọc kinh này, vốn được Kashyapadbudha cho. Khi bạn đọc
kinh bạn phải đọc nó trong vui vẻ - bằng không thì điều đó là vô

nghĩa. Khi bạn cầu nguyện, nếu bạn không thể cầu nguyện một cách
vui vẻ, điều đó là vô nghĩa - đừng phí thời gian của bạn. Bởi vì lời
cầu nguyện của bạn chẳng bao giờ đạt tới Thượng đế chừng nào nó

còn chưa cưỡi lên con ngựa của vui vẻ. Chừng nào bạn còn chưa
thể mở hội, lời cầu nguyện của bạn chẳng bao giờ được nghe đâu.

Chỉ qua lễ hội mà nó mới đạt tới Thượng đế - bởi vì Thượng đế chỉ
hiểu một ngôn ngữ thôi, và đó là lễ hội; không ngôn ngữ nào khác -

ngài không hiểu tiếng Anh đâu, ngài không hiểu tiếng Phạn đâu,
ngài không hiểu tiếng A rập đâu. Ngài chỉ hiểu một ngôn ngữ: ngôn

ngữ của hoa, ngôn ngữ của mây, ngôn ngữ của công, ngôn ngữ của
chim cu cu, ngôn ngữ của vui vẻ, ngôn ngữ của mầu xanh lá cây,

của dòng sông chảy ra đại dương, của băng hà trườn xuống núi.
Ngài biết điệu vũ, ngài biết ca hát là gì. Lời là không có nghĩa, chỉ

âm nhạc thôi. Ngài hiểu âm thanh, ngài không hiểu lời.

Ngôn ngữ do con người tạo ra, vui vẻ là từ Thượng đế. Cho nên bất

kì khi nào bạn thiền, bạn cầu nguyện, bạn đọc kinh, làm điều đó
trong vui vẻ. Bằng không thì đừng làm điều đó. Không có nhu cầu

bởi vì điều đó là vô dụng. Bạn đang làm phí thời gian của mình. Và
bạn có thể làm ngài khó chịu, và ngài có thể bực mình, và bạn có

thể hối hận về sau. Ít nhất cũng đừng làm khó chịu ngài.
Tôi đã nghe nói về một nhà huyền môn Sufi, Hassan. Ông đã đi qua
một tu viện, và một người đang đọc Koran. Tiếng ông ta kinh thế, và

ông ta đang đọc nó một cách khủng khiếp, và ông ta buồn thế và
nghiêm chỉnh thế - cứ dường như mọi tiếng cười của ông ta đã khô
héo cả. Tiếng ông ấy vang như tiếng ma.
Hassan nói, "Ông đang làm gì vậy?"
Ông ta nói, "Lạy Trời, tôi đang đọc Koran đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.