KỶ LUẬT CỦA SIÊU VIỆT - TẬP 4 - Trang 87

được thực hiện, chỉ thế thì hạt mầm mới trở thành cây. Bạn không là
linh hồn đâu; bạn chỉ là một khả năng thôi. Cả nghìn lẻ một nỗ lực

phải được tiến hành; chỉ thế thì bạn mới trở thành linh hồn. Chỉ hiếm
hoi thôi: trong cả triệu người, một người trở thành linh hồn. Tất cả

những người khác đơn giản sống vô vị, chết và biến mất."
Tôi nói nó là một lí thuyết kì lạ, bởi vì nó không đúng. Và tôi nói nó
rất có nghĩa, bởi vì cái gì đó giống như thế này đang được cần tới -

ít nhất ở phương Tây nó được cần tới. Bằng không, chẳng ai bận
tâm về linh hồn cả. Nhưng tất cả các kĩ thuật mà Gurdjieff đã dùng

về căn bản là cùng những kĩ thuật mà chúng ta đã dùng ở phương
Đông để khám phá ra linh hồn. Ông ấy đơn giản thay đổi từ ngữ.
Ông ấy gọi nó là ‘tạo ra linh hồn', 'hoà nhập linh hồn', 'kết tinh trung

tâm'. Nhưng các kĩ thuật đó là một.
Bạn đã được hoà nhập rồi. Không ở ngoại vi - ở ngoại vi chỉ có rối
loạn. Bạn bị phân mảnh trên ngoại vi. Đi vào bên trong nhiều hơn,

và bạn đi càng sâu hơn, bạn sẽ càng thấy rằng bạn được hoà nhập
hơn. Tới một điểm, tại chính điện thờ bên trong nhất của bản thể

bạn, nơi bạn bỗng nhiên thấy mình là một thể thống nhất, thể thống
nhất tuyệt đối. Cho nên đó là vấn đề khám phá. Làm sao khám phá

ra nó?

Tôi muốn cho Nisagar một kĩ thuật. Nó là kĩ thuật rất đơn giản,

nhưng ban đầu nó có vẻ rất khó nhằn. Nếu bạn thử, bạn sẽ thấy nó
đơn giản. Nếu bạn không thử và chỉ nghĩ về nó, nó sẽ có vẻ rất khó

nhằn. Kĩ thuật này là: chỉ làm điều bạn thích. Nếu bạn không thích,
đừng làm nó. Cứ thử nó mà xem - bởi vì việc tận hưởng chỉ tới từ

trung tâm bạn. Nếu bạn đang làm cái gì đó và bạn thích thú nó, bạn
bắt đầu được nối lại với trung tâm. Nếu bạn làm cái gì đó mà bạn

không thích thú, bạn bị ngắt khỏi trung tâm. Vui vẻ nảy sinh từ trung
tâm, và không từ đâu khác cả. Cho nên để điều đó thành tiêu chuẩn,

và là người cuồng tín về nó.

Bạn đang đi trên đường; bỗng nhiên bạn nhận ra rằng bạn không

thích bước đi. Dừng lại. Kết thúc - điều này không được làm.
Tôi thường làm điều đó trong những ngày ở trường đại học, và mọi
người cứ nghĩ rằng tôi điên. Bỗng nhiên tôi sẽ dừng lại, và thế rồi tôi

sẽ vẫn còn ở chỗ đó trong nửa giờ, một giờ, chừng nào tôi còn chưa
bắt đầu thấy thích thú bước đi nữa. Các thầy giáo của tôi cũng ngại

điều đó nên khi có thi cử họ sẽ cho tôi vào xe và đem tôi tới phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.