KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 1044

Thực ra Bích Đào là một người có tính ỷ lại vô cùng nặng, lại không

phải loại ỷ lại mà đẩy cho người khác làm mà là vui vẻ khi có người ở bên
cạnh, giống như lúc ở hiện đại thì dính lấy ông nội, sau đó chọc ghẹo anh
trai, cũng biến tướng thành hấp dẫn chú ý của người khác. Đại khái cũng do
cha mẹ công việc bận rộn nên lơ là nàng. Chẳng qua sau khi trưởng thành
dần dần học được cách độc lập, tính ỷ lại này cũng không biểu lộ rõ ràng
nữa.

"Như vậy có được không?" Nàng vui mừng nháy nháy lông mi như

cây quạt nhỏ của mình: "Những đại thần kia có nói thiếp mê hoặc quân chủ
không?" Nghĩ rồi lại cau mũi một cái.

Hoàng Đế bật cười: "Thỉnh thoảng thôi mà, không sao." Sao mà hỏi

một lát liền nâng cao nàng đến mức độ này chứ.

Chẳng qua nhìn nàng rất mong đợi mình có thể ở lại, ừm, hắn cũng sẽ

không nói là điều này khiến tâm tình hắn trở nên thoải mái mà vui sướng.
Ngồi ôm thiên hạ và mỹ nhân, thì ra còn không bằng một mình nàng khiến
tâm tình hắn vui sướng. Nhất thời hắn có chút tiếc nuối cho năm tháng lúc
trước, không sớm giam nàng ở bên cạnh mình.

"Muốn trẫm bên cạnh nàng làm gì?"

Nàng cắn đầu ngón tay suy nghĩ một lát, quyết định: "Đánh cờ đi."

"Hửm?" Hoàng Đế có chút không phản ứng kịp, hắn nhớ tài đánh cờ

của vật nhỏ... không tốt, nàng cũng không đánh thường xuyên.

Thân là phụ nữ có thai, tâm tình của Bích Đào rất không ổn định, vừa

thấy vẻ mặt này của Hoàng Đế nàng liền nổi điên: "Đánh cờ thì sao, thiếp
không thể đánh cờ sao?"

Hoàng Đế thấy vậy vội vàng vươn người qua, vuốt vuốt lưng nàng:

"Ai nói, ai dám nói không được trẫm chém đầu hắn. Ngoan, không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.