KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 1105

Bích Đào mở miệng, thanh âm nghẹn ngào, tựa hồ như cổ họng đã bị

khô rất lâu: "Nước..."

"Ôi! Nô tỳ vui mừng đến quên cả việc này!" Vân Lũ vội nâng Bích

Đào dậy, đưa nước lên cho nàng uống, lại lải nhải mà nói tiếp: "Ngoại trừ
lúc phải thượng triều, Hoàng Thượng túc trực bên cạnh chủ tử, bây giờ
Hoàng Thượng đang dạy Ngũ hoàng tử học nên ngài không thấy. Ngũ
hoàng tử cũng vậy, mỗi ngày bưng ghế ngồi ở mép giường của ngài, nói
nếu mỗi ngày đều đọc sách cho ngài nghe, ngài thấy phiền, sẽ tỉnh lại."

Bích Đào cười rộ lên, những người xung quanh vậy mà lại biết nàng

không thích đọc sách.

Nàng đã nói, đây là hài tử nàng sinh ra, là hài tử nàng nuôi lớn, làm

sao lại không phải chuyện liên quan tới nàng.

Uống hai ngụm nước cho thông giọng, Bích Đào quyết định hỏi cho rõ

tình huống mấy ngày nay: "Vân Lũ, những thích khách đó thế nào rồi?"
Không nhịn được lại hỏi một câu: "Hoàng Thượng không sao đúng
không?"

Vân Lũ mỉm cười: "Chủ tử quả nhiên rất quan tâm Hoàng Thượng --

ngài yên tâm đi, cánh tay trái của Hoàng Thượng chỉ bị thương nhẹ, không
có trở ngại gì. Phần lớn thích khách sa lưới đều tự sát, cơ mà để hai thích
khách tẩu thoát. Nhưng mà nô tỳ nghe nói, là Thọ Vương cố ý thả bọn họ
ra để tìm ra là ai sai khiến bọn họ."

Bích Đào hơi đỏ mặt, nếu thật là như Vân Lũ nói, hoàng đế ngồi túc

trực bên mép giường một đoạn thời gian, nếu là có trọng thương, quần thần
cũng sẽ không chịu để hoàng thượng cứ mãi ngồi ở đó. Là nàng lắm miệng.

"Vậy có tra ra được cái gì không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.