KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 1107

"Còn có chuyện gì nữa?"

"Còn có một chuyện..." Vân Lũ thở dài: "Với chúng ta thì không tính

là chuyện lớn. Trinh mỹ nhân vì cứu giá mà chết, Hoàng Thượng truy
phong nàng làm Trinh tần, chôn ở phi lăng."

Phong cảnh sau khi chết, một số người chỉ sợ sẽ nói là không có ý

nghĩa gì. Bích Đào cũng không để ý.

"Mấy ngày nay vẫn luôn là Hoàng Thượng giúp chủ tử ăn đồ ăn lỏng,

chủ tử trên người chỉ sợ không có chút sức lực nào, có cần nô tỳ đi chuẩn bị
cho ngài chút thức ăn không?"

"Được, ta có chút đói bụng." Bích Đào sờ sờ bụng.

Vân Lũ cười rộ lên: "Nô tỳ liền đi chuẩn bị!" Nàng dứt lời, xoay người

đi ra ngoài, thấy bên ngoài màn lụa Ngũ Hoàng tử cùng Hoàng Đế trở về,
vội hành lễ, không kịp thỉnh an đã bẩm báo trước: "Hoàng Thượng, chủ tử
tỉnh."

Xuyên qua màn lụa mông lung, Hoàng đế thân hình tựa hồ thẳng lên,

tiện đà vén rèm lên, bước nhanh vào, mỗi bước có chút dồn dập mà hỗn
độn. Hắn thấy bảo bối của hắn ngồi ở mép giường, tóc dài vắt ngang vai,
môi đỏ tựa như củ ấu cong cong, ý cười ngọt thanh như lúc ban đầu, tâm
phảng phất bị người ta hung hăng tóm lấy, sau áp lực đau đớn bị nhảy lên
một cách mãnh liệt.

Hắn đến gần nàng, mu bàn tay dán trên trán nàng, giọng nói khàn khàn

mà triền miên: "Bảo bối, nàng tỉnh."

Bích Đào bắt lấy tay Hoàng đế, bàn tay mang theo vết chai mỏng vẫn

ấm áp như thường, nàng giống như tiểu nữ hài mà lẩm bẩm: "Không sốt, ta
mới ngủ mấy ngày, Hoàng Thượng sao lại gầy như vậy?" Nàng lại dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.