vào một chút liền cảm nhận được thịt mềm bao vây hút ngón tay của hắn.
Hắn ghé vào tai nàng nói bằng giọng trầm thấp: "Tiểu yêu tinh, nhiều nước
thật."
Nàng nghe vậy co rụt lại, xoắn lấy hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ
như chảy máu. Nàng hờn dỗi: "Không thèm để ý tới tên vô lại như người."
"Không để ý trẫm, sao lại cắn chặt như vậy?" Ngón tay khẽ động, hắn
nói đùa: "Miệng nhỏ chặt quá, buông ra một chút, trẫm bị nàng cắn đau
đấy."
Nàng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mỗi kiều diễm. Mắt đỏ
hồng chảy ra nước mắt của dục vọng. Nàng chỉ muốn trừng hắn nhưng lại
bị xoa nắn đến mức chỉ có thể thở dốc, người nàng nóng lên, làm cho da
thịt trắng ngần đỏ ửng như cánh hoa.
Thái dương của Hoàng đế hiện lên gân xanh, thở dốc. Hắn quả thật
muốn chôn thật sâu ở nơi kia rồi luật động thật mạnh. Nhưng vẫn chưa đủ.
Hắn vẫn chưa thỏa mãn, ngừng hoạt động của tay lại, hắn cố tình làm
cho giọng thấp lại hỏi: "Bảo bối, ta là ai?"
"Hoàng thượng?" Nàng sắp chạm vào đỉnh cao thì lại bị kéo xuống.
Đầu óc hỗn độn như hồ nhão, mơ mơ màng màng nhìn về phía hắn hỏi dò.
"Không đúng, ta là ai?" Hắn cố tình bắt đầu lại động tác tay thật thong
thả, không cho nàng lên cao trào.
"Ưm..." Nàng khó chịu vặn người, không chịu đáp làm bộ như không
nghe thấy hắn hỏi.
"Ngoan nào, trả lời đúng rồi ta cho nàng, được không?" Hắn dụ dỗ.