KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 299

cười."

Hoàng đế nghiêm túc gật đầu, giơ tay: "Chúng ta đi dã ngoại không

cần phải hành lễ như vậy, đi săn mới là việc quan trọng, tất cả đứng lên đi."

Trò khôi hài vừa diễn ra nhanh chóng hạ màn, khi Tiết Bích Đào quay

đầu lại thì thấy con hồ ly trắng kia đã sớm bị động tác cùng nhau quỳ
xuống của bọn thị vệ dọa cho chạy mất. Nàng bóp bóp cổ tay, tính là sẽ
không dùng mũi tên bắn, dùng dây thít chặt đến chết rồi lất lông con hồ ly
trắng này cũng không tồi.

Mải mê suy nghĩ mà nàng không cảm nhận được, Hùng Nghiêu ở phía

sau hai người đang nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái.

Hắn cảm thấy, nữ nhân này không bình thường.

Từ nhỏ hắn đã cùng Hoàng Thượng lớn lên, tính cách của Hoàng

Thượng thế nào hắn hiểu rất rõ, nhưng loại tính cách như bây giờ thì hắn
chưa từng thấy biểu lộ ra bên ngoài. Bây giờ chỉ vì một câu nói của nàng,
liền nổi hứng thú phối hợp cùng, có thể thấy được là Hoàng Thượng đã để
tâm rất nhiều đến nữ nhân này.

Hắn nghĩ vậy ánh mắt liền lập lèo lúc sáng lúc tối.

Hoàng Thượng như vậy, không hề câu nệ, tùy ý lộ tính cách của mình,

đối bản thân hắn thì cảm thấy như thế rất tốt. Nhưng đối với quốc gia thiên
hạ thì việc quá chìm đắm vào nữ sắc, không để ý đến triều chính... Hắn suy
nghĩ, dù sao đây cũng là chuyện của Hoàng Thượng, nhiệm vụ của hắn
chính là bảo vệ Hoàng Thượng.

Đi một lát, Tiết Bích Đào lại bắt đầu lười nhác, làm nũng nới lỏng dây

cương, tiếng móng ngựa lẹp xẹt thong thả, nàng lên tiếng: "Hoàng Thượng,
trong rừng cây này chỉ có một con hồ ly trắng thôi sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.