KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 455

Tiết Bích Đào quay người giãy giụa nhẹ một chút, thoát tay ra. Trên

khuôn mặt nhỏ tức giận: "Nhanh lên... nhanh lên, kêu nữ nhân của chàng
lăn xa một chút đi, nhìn mà thấy phiền."

Hoàng đế nghe vậy liền dùng ánh mắt ra hiệu Triệu Trung Tín, cước

bộ thong thả chậm rãi đi đến ngồi ở bên mép giường trước mặt nàng, không
để ý nàng dãy dụa mà ôm vào trong ngực, cúi đầu nói: "Gần đây làm sao
vậy, mở miệng ngậm miệng đều là nữ nhân của trẫm. Chẳng lẽ nàng không
phải nữ nhân của trẫm, hửm?"

Tiết Bích Đào cắn một phát ở trên cánh tay của hắn, đúng ngay vị trí

bị thương lần trước, có thể nói là cắn rất nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Quần áo
mùa hè rất mỏng, cho dù thương thế đã tốt thì Hoàng đế bị cắn vẫn tê rần.
Hắn trách mắng: "Nàng là chó ư?"

"Ai bảo Hoàng thượng không hiểu phong tình!" Hai gò má Bích Đào

đỏ ửng: "Người ta chính là muốn để Hoàng thượng nói tiếp là các nàng đều
không phải, người ta mới phải! Hoàng thượng cũng không nói, hừ."

Hoàng đế nghe như vậy, mọi bất mãn đều tiêu tan hết. Hắn so đo với

bảo bối ngốc này làm gì chứ. Trong lòng lại mềm đến rối tinh rối mù.

Hắn sờ cái cằm phấn nộn bóng loáng của nàng, cam tâm tình nguyện

chọc nàng:" Các nàng không phải nữ nhân của trẫm, nàng mới phải."

"Thật sự?" Ánh mắt của Tiết Bích Đào sáng lên, nhìn chằm chằm hắn.

Bộ dáng nhỏ có vẻ như "Ngươi mà nói không phải thì ta cắn chết

ngươi, cắn chết ngươi" .

Hoàng đế cười cười, thấy đôi mắt nàng sáng long lanh như sao, âm

thanh trầm thấp nỉ non như tình nhân: "Thật đấy, chỉ có bảo bối của trẫm
mới phải."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.