KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 486

quét Nam Quốc sang một bên, nói: "Hôm nay va chạm Trân tần bổn vương
cảm thấy băn khoăn, có điều xử trí cũng là chuyện theo lẽ thường thôi. Chỗ
Hoàng huynh, bổn vương lại đưa mấy mỹ nhân qua đó là được."

Lời nói vừa rơi xuống, hắn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như có

người nào đang trừng mắt nhìn hắn. Hắn nhìn khắp nơi một vòng, nhưng
cũng không phát hiện là ai làm gì mờ ám.

Tuy rằng hắn vì nàng nói chuyện là tốt, nhưng mà Tiết Bích Đào rất

bất mãn với câu cuối cùng của hắn. Vì thế khẽ hừ một tiếng.

Nếu Thọ vương biết ý tưởng trong lòng nàng, nhất định sẽ hô to oan

uổng. Hắn chỉ là tùy ý qua loa lấy lệ một câu thôi, làm sao sẽ thật sự phí
tinh lực đi vơ vét mỹ nhân cho Hoàng huynh chứ. Nếu như có người nào
hắn coi trọng, thì hắn đã sớm thu vào dưới trướng mình để dùng rồi, đâu
thèm cái gì mà huynh đệ tình thâm.

Nguỵ thị quỳ trên mặt đất nghe vậy ngẩn ra, lại nghe thấy trong ao đột

nhiên vang lên một thanh âm bén nhọn, cùng với oán hận mà kêu gào, nên
có chút luống cuống tay chân. Cho dù như thế nào, ban ngày ban mặt mà để
nàng cởi quần áo của một nữ nhân, truyền ra ngoài đối với nàng cũng đều
bất lợi. Hiện giờ nàng còn chưa được Thánh thượng coi trọng, nào dám tự
hủy tường thành như vậy.

Nhưng mà ai thèm quan tâm nàng nghĩ như thế nào đâu, Tiết Bích

Đào hạ lệnh cho nàng làm không thể nói không.

"Ngươi cũng không thích?" Tiết Bích Đào cảm thấy trên người ướt ướt

dính dính rất không thoải mái, hơn nữa trên đùi bị bỏng, chỉ muốn tốc chiến
tốc thắng, vì thế thuận miệng phân phó hai thái giám: "Nếu như thế, các
ngươi đi đi. Thuận tiện ném cả nàng ta vào nữa."

Tội liên đới gì đó, nàng thích nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.