KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 487

Thế này trong lòng Ngụy thị cũng không dám tính toán gì nữa, dập

đầu liền nói: "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội. Thiếp, thiếp
nguyện ý đi" Mấy chữ phía sau rất khó có thể mở miệng.

Tiết Bích Đào được như ý, không muốn ở đây lâu nữa. Bỏ lại một câu:

"Tiểu Thuật Tử, Tiểu Lâm Tử, hai người các ngươi giúp Ngụy thị một chút.
Còn có, không đến trời tối không được cho nàng ta lên bờ."

"Nô tài tuân mệnh."

"Buông ta ra! Các ngươi dựa vào cái gì! Ta chính là người của Hoàng

thượng! Đừng tới đây, đều đừng tới đây!" Đến giờ nàng cũng không rõ, vì
cái gì vị Vương gia hỉ nộ vô thường này lại giúp đỡ Trân tần? Mà tình cảnh
tiếp theo, đã không cho nàng có thời gian hiểu được.

Tiết Bích Đào hành lễ cáo lui với Thọ vương xong, liền dần dần đi xa

trong tiếng giãy giụa không ngừng đánh ra bọt nước của Hoàng thị. Nàng
vén tóc đen ướt nhẹp ở đằng trước, vuốt vuốt. Giữa mày có dính bọt nước
chợt hiện lên tươi cười giống như gió xuân.

Dựa vào cái gì?

Chỉ bằng nàng là Tiết Bích Đào.

...

Hoàng đế thưởng thức túi thơm màu xanh đen trên tay trong chốc lát,

mùi hương hoa đào làm hàng mày của hắn giãn ra. Nói với Triệu trung tín:
"Nếu đã như vậy, vậy thì cũng đưa nàng vào lãnh cung làm bạn với tỷ tỷ
nàng đi."

"Vâng." Triệu Trung Tín khom người tuân mệnh.

"Thương thế của Trân tần như thế nào rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.