KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 547

Lệ Tần nhớ tới chuyện năm xưa Mật Quý nhân cùng Trinh Quý tần

trước sau cùng hoài thai, gật đầu chấp nhận.

"Đó chính là một kẻ ngu xuẩn! Nếu không phải Hoàng Thái hậu lão

nhân gia bảo hộ nàng, bằng vào chút tâm nhãn của nàng ta còn muốn bảo
vệ khối thịt trong bụng?" Lệ Tần nhắm mắt, cười lạnh: "Đang ở trong phúc
mà không biết hưởng phúc."

Uyển Hề phụ họa: "Còn không phải là lý lẽ này sao? So với người

khác đã là đáng hâm mộ, có người giúp dời đi tầm mắt, đối với long thai
luôn là chuyện tốt. Nào có lí lại vì chút việc nhỏ này liền lòng nóng như lửa
đốt."

Lệ Tần nhớ tới duyên phận của mình với con nối dõi thật là gian nan,

lại càng phiền chán Mẫn Quý nhân diễn xuất như vậy, hất tay Uyển Hề hừ
một tiếng: "Làm sao nàng ta lại vì người khác chứ, một lòng một dạ của
nàng ta đều là đặt ở trên người Hoàng thượng kia kìa, khổ là toàn bộ tâm
của Hoàng thượng đều đặt ở trên người ả hồ mị tử Trân Tần kia. Nàng ta tự
ôm lấy thân phận biểu muội của Hoàng thượng, liền cho rằng chính mình
không giống người thường? Ở trong hoàng cung nói chân tình, hừ."

Uyển Hề thấy chủ tử nói một hồi thật sự bực lên, rũ mi khoanh tay,

tạm không dám nói tiếp.

May mà Lệ Tần hiện giờ dần dần tiếp nhận sự thật này, không muốn

lại nghĩ thêm. Nàng hít một hơi, tự mình điều tiết lại, sau đó nói: "Dù sao
cái thai này của Trân Tần... "

Trong lòng Uyển Hề cả kinh, nâng mi nhìn lại, khóe miệng chủ tử

cười như anh túc yêu dã (yêu mị hoang dã), xinh đẹp không gì sánh được.

"Cũng giữ không được bao lâu." Giọng nói hạ xuống, Lệ Tần nhấc

chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như đã không còn để chuyện
vừa rồi ở trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.