KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 589

Sự tình được giải quyết, Hoàng đế thấy nửa chén canh cá trên bàn gác,

dỗ dành nàng: "Sai người đi hâm nóng, trẫm bón cho nàng uống nha?"

Trong tâm của Bích Đào nghĩ là uống, chẳng qua cảm thấy cảm giác

làm bộ làm tịch với Hoàng đế không tồi, vì thế bày ra đủ loại cách chơi xấu
không chịu uống. Hoàng đế từ từ kiên nhẫn, cánh tay to duỗi ra đem ôm
nàng tới, ghé vào bên tai nàng thấp giọng, "Ngoan ngoãn, miểng nhỏ uống
khi còn nóng, trẫm đút nàng một ngụm này." Lời nói mang theo một tia
hứng thú trêu đùa.

Không biết sao Bích Đào nghĩ đến ổ chăn ấm kia, ngay tức khắc mặt

đỏ tai hồng. "Ai..ai hiếm lạ."

Hoàng đế nhướng mày.

Tuy rằng Bích Đào cảm thấy quả thật bản thân mình không hiếm lạ, có

đều cần bảo vệ mặt mũi của Hoàng đế. Vì thế nàng gương giọng: "Phụng
Tử, mau tới đem chén canh cá này đi hâm lại."

Lại nghe thấy tiếng cười sung sướng của Hoàng đế, nên cảm thấy thật

mất mặt.

Nàng vừa dịu dàng vừa tức trừng liếc mắt Hoàng đế một cái, đột nhiên

trong đầu hiện lên mấy ngày này đọc sách đọc đến chuyện cười, vì thế cười
cong mắt, cũng học tư thế của Hoàng đế tiến gần lỗ tai của hắn, nói: "Nhất
định là Hoàng thượng chưa từng nghe qua chuyên xưa này. Nói về một
người mơ về việc được uống rượu ngon, nên đem đi hâm nóng lên để uống,
bỗng nhiên tỉnh mông, lại hối hận rằng: Hận không ăn lúc lạnh!"

Hoàng đế hơi có chút nghiền ngẫm, hiểu được ý tứ của nàng, đem mặt

nàng nâng lên, ngón tay vuốt ve môi anh đào, cười hỏi: "Đây là rượu
ngon?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.