KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 843

"Vâng."

Lúc Hoàng đế đi lấy về, đã thấy vật nhỏ gập eo ngồi bên bếp lò không

biết làm gì. Tuy lò đã tắt lửa nhưng vẫn chưa tắt hẳn, hắn sợ nàng không
cẩn thận ngã vào đó, hoặc là một chút lửa nhỏ bắn lên ống tay áo cũng
không biết chừng. Hắn đặt chiếc ly qua một bên chạy đến bắt nàng, trách
mắng: "Không cần nàng làm, đừng nhúc nhích!"

"Rót rượu đi." Một đôi giày tơ đỏ thêu mây khẽ lay động lắc lư trước

mặt Hoàng đế, hắn nhìn đôi mắt nàng, đôi mắt sóng sánh ánh nước màu hổ
phách của rượu, đôi giày nghiêng về một bên, nhưng đế giày đỏ mềm vẫn
chuyển động, hương thơm mờ ám bay bay, vô cùng kiều diễm.

Vật nhỏ kia cầm đôi giày lên, giọng nói thuần khiết ngây ngô, bộ dáng

mơ hồ ngây ngốc, nhưng ánh mắt lại chứa nước mùa xuân, sóng xuân mập
mờ chảy xuôi đến khoé mắt, hoá thành một cơn gió phiêu lãng bay đi, câu
được cả ba hồn sáu phách của Hoàng đế đi, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tay Hoàng đế khẩn trương đỡ vai ngọc của nàng, đột nhiên hắn nắm

chặt vai nàng, môi mím chặt thành một đường, giống như là đang vận sức
để bắt giữ con mồi, đôi mắt bốc cháy.

"Đau." Tiết Bích Đào hô đau.

Hắn thả lỏng rồi trượt tay từ vai ngọc xuống phần eo của nàng, ôm

nàng lên không trung. Tiết Bích Đào bị mất đà, tay run lên, đôi giày trên
tay lảo đảo, ngã nửa người vào Hoàng đế, Tiết Bích Đào ngửi ngửi, khanh
khách cười hắn: "Người đã uống bao nhiêu rồi."

Nàng lắc chân làm loạn rồi lại cười cười, thân thể bị trượt xuống,

Hoàng đế lại ôm nàng lên, ôm ổn định rồi mới trầm giọng nói: "Nàng chỉ
xinh đẹp trong một lát thôi." Mèo nhỏ này thích làm loạn, thích sai khiến,
không hề cho người ta cơ hội để thở dốc, nhưng sao hắn lại đau đến tận
xương tuỷ như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.