KỸ NĂNG TRANH SỦNG - Trang 973

Lời vừa nói ra, chống lại với nụ cười quyến rũ tàn nhẫn của Bích Đào,

những phi tần đang đứng hoặc gọi cung nữ đỡ mình cũng đều ngẩn ra, có
người nhát gan lại quay mặt chỗ khác, thân thể không khống chế được run
rẩy. Ngay cả Trinh Bảo lâm xưa nay to gan cũng nắm khăn tay thành một
cục. Tào Tuyển thị ngừng giãy giụa một chút, sau đó cất giọng cười khàn
khàn: "Giết đi, mặc ngươi giết."

Trong nụ cười mang theo thương cảm và ý muốn đoạn tuyệt buông tha

mọi thứ. Dương Tuyển thị nghe vậy bỗng nhớ tới gì đó, lập tức đến gần
Bích Đào nói: "Nương nương, thiếp thân từng nghe nàng nói, thân mẫu của
nàng mất sớm, phụ thân cũng không đối xử tốt với nàng ta, kế mẫu lại đối
xử hà khắc, huynh đệ tỷ muội trong nhà đều do kế thất sinh, cho nên..."
Nhìn dáng vẻ này, nàng không thể vì cái nhà đó mà cung khai rồi.

"Ổ? Nhìn dáng vẻ cự hận bổn cung này của nàng ta, khiến bổn cung

còn tưởng là bất tri bất giác muốn chém hết cả nhà nàng ta."

"Cái này..." Dương Tuyển thị nghĩ đến những chuyện thường ngày

nàng ta sống chung với Tào Tuyển thị, tính toán muốn giúp đỡ Quý phi.

"Ngươi giết người, giết người..." Tào Tuyển thị vừa sợ hãi, vừa khóc

lóc, như bị điên vậy: "Chàng chết rồi, chàng chết rồi!"

"Nương nương, có phải chân đạp cũng mỏi rồi phải không?" Vân Lũ

giật mình nói chen vào, bày thể hiện sự lo âu của mình.

"Có một chút." Bích Đào xem như đã nhìn ra, nàng ta nửa khùng nửa

điên, một người rơi vào trong hồi ức, một người lại đang muốn khiêu khích
mình. Thật ra nhìn dáng vẻ nàng ta sắp lộ ra, sớm muộn gì cũng sẽ nói ra.
Cho nên nàng nhéo tay của Vân Lũ, Vân Lũ quả nhiên biết thời cơ để mở
miệng.

"Đỡ bổn cung đi nghỉ một lát, còn nữa, đổi giày cho bổn cung." Toàn

là nước miếng. Mặc dù nàng đã quẹt lên mặt Tào Tuyển thị không ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.