chí đưa tin rằng chính KCIA đứng sau các vụ gian lận giá cả chứng
khoán hàng loạt.
Vào ngày 10 tháng 6 năm 1962, SCNR thông qua kế hoạch về Biện
pháp Khẩn cấp về Cải cách Tiền tệ cho phép đổi đồng hwan thành
won theo tỉ lệ chuyển đổi 10:1. Biện pháp này cấm người dân rút tiền
trên mức trần theo quy định hành chính. Khối tiền dư thừa sẽ bị đóng
băng và sử dụng vào các dự án đầu tư được nhà nước thiết kế. Sáu
ngày sau, SCNR thông qua một đạo luật khẩn cấp khác buộc nhân dân
phải mua chứng khoán của Tập đoàn Phát triển Công nghiệp Hàn
Quốc (KIDC), một doanh nghiệp phát triển nhà nước mới thành lập,
bằng khối tiền đã bị đóng băng của họ. Nguồn tiền chuyển đến KIDC
thông qua nghiệp vụ hoán đổi tiền-chứng khoán được sử dụng vào
chương trình HCI. Liệu pháp sốc này được dùng để buộc lượng tiền bị
cho là được cất trữ bí mật của người dân Hàn Quốc và người Hoa phải
chảy vào ngân hàng và chảy tiếp vào các dự án công nghiệp hóa đầy
tham vọng. Biện pháp đó chỉ càng làm hạ thấp thêm uy tín của chính
quyền quân sự khi sự thật là không hề có lượng tiền cất trữ nào có quy
mô như tưởng tượng của phái chính thống Kim Jong-pil. Park buộc
phải chấm dứt cả hai biện pháp này khi Mỹ cáo buộc ông đang chuyển
đổi Hàn Quốc thành một nền kinh tế chủ nghĩa xã hội. Nhưng tổn thất
thì đã rồi. Liệu pháp sốc này làm chấn động hệ thống tiền tệ và làm tồi
tệ thêm tình trạng lạm phát, đẩy nền kinh tế yếu ớt của Hàn Quốc đến
bờ vực sụp đổ.
Hầu hết những hoạt động kinh tế bất thường này được tiến hành mà
không hề có sự cố vấn từ phía Mỹ. Việc đổi tiền đã được cố ý giữ bí
mật đối với đại sứ quán Mỹ cho đến 48 giờ trước khi nó được thực thi.
Washington thất vọng về sự kiện này và Trợ lý Ngoại trưởng Edward
Rice triệu tập đại sứ Hàn Quốc ở Mỹ, Jeong Il-kwon, để bày tỏ sự tức
giận rằng chính quyền Hàn Quốc “đáng tiếc, dường như đã chọn con
đường không cần tham vấn. Nếu Hoa Kỳ đang giúp ích,” Rice nói
thêm, “Hoa Kỳ phải được biết kế hoạch này. Còn nếu những nỗ lực