KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 52

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 9

Trong phòng làm việc của thiếu uý Chương chỉ có hai người. Chương ngồi
chống khuỷu tay trên bàn nhìn trang giấy trắng tinh đặt trước mặt mình.
Đối diện anh là Thục mặc quần jean, áo sơ mi màu xám. Hai người ngồi
đối diện nhau đã lâu mà Chương vẫn chưa biết mở lời như thế nào. Chàng
sợ sự mở đầu vụng về có thể làm Thục tự ái hay có khi tỏ ra oán giận chàng
thì thật là một điều bất hạnh. Còn Thục, nàng chán ngán đến độ không còn
muốn nói một lời nào nữa.
Cuối cùng Chương nói:
- Tên Khiêm là gì của em?
- Khiêm nào?
- Em không biết cái người đã cõng em từ dưới ruộng lên à?
Thục gượng cười:
- Lâu nay em vẫn gọi anh ấy là Thạch.
- Nhưng anh ta là gì của em?
- Em chung sống với anh ấy đã lâu.
Chương im lặng. Lòng tê dại.
- Khi mới quen, em có biết anh ta là một tay buôn lậu không?
Thục nói:
- Điều đó đối với em không quan trọng. Anh ấy là một con người độc đáo.
Chương thở dài, chàng lấy thuốc ra hút và đứng lên, lại đứng bên cửa sổ.
Dãy hành lang của sở công an chạy dài hun hút và vắng vẻ. Ở mãi đàng xa
một người lính đang đứng gác bất động như tượng. Chương nghĩ: Sá gì một
người con gái hư hỏng như thế, ta sẽ trừng trị tụi buôn lậu đó, luật pháp
không vị nể ai cả. Chương quay lại bàn giấy. Thục vẫn ngồi cúi đầu trong
tư thế cũ.
- Bây giờ em muốn thế nào? Chương hỏi.
- Anh cố gắng giúp cho hai đứa em được tự do thì em rất biết ơn anh.
- Tất nhiên là anh cố gắng, nhưng Thục hiểu cho rằng anh chỉ có thể giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.