KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 62

Vệt nắng bây giờ chỉ còn là một vệt mờ phất phơ trên ngọn dừa cao. Một
lát nữa nó sẽ biến mất. Người cai tù đi tới với xâu chìa khoá lủng lẳng.
Tiếng chân của ông ta càng lúc càng gần rồi bóng ông hiện ra ngay trước
cửa phòng giam Thạch. Phía sau lưng ông là một thanh niên trắng trẻo khá
đẹp trai nhưng ủ rủ. Dường như anh ta mới khóc nên đôi mắt đỏ hoe.
Người cai tù mở cửa, rút cây sắt ra. Ông ta già cả, lụm khụm, phải cố gắng
lắm mới đẩy được cánh cửa. Giọng ông đầy mùi rượu:
- Vô đi. Quỷ nhỏ.
Người thanh niên lách mình vô phòng. Lão già lại hì hục đóng cửa rồi
chầm chạp bỏ đi.
Thạch hỏi người thanh niên nọ:
- Thẩm vấn gì lâu vậy?
- Không. Em mới về nhà.
- Sao sướng vậy?
- Có người bảo lãnh.
- Vậy mà khóc nỗi gì?
Nhưng anh bạn trẻ lại ràn rụa nước mắt, ngồi bệt xuống góc tường ngay sau
lưng Thạch. Thạch hỏi:
- Người yêu bỏ đi lấy chồng phải không?
Người thanh niên chồm tới:
- Trời ơi! Sao anh biết? Chắc em chết quá anh ơi.
- Thôi, nín đi. Kiếm người khác.
Anh ta khóc rống lên.
Thạch gom được một ít thuốc lá lấy từ những tàn thuốc người ta vứt xuống
đất. Hắn hỏi người thanh niên nọ:
- Có giấy không. Xin một miếng.
Anh bạn trẻ không trả lời, mò mẫm trong túi một lúc rồi lôi ra một tờ giấy
bằng bàn tay đưa cho Thạch. Hắn tiếp lấy, thấy tờ giấy có đóng dấu đỏ liền
đưa ra ngoài sáng coi. Thì ra đó là cái giấy phép xuất trại. Tờ giấy đơn giản
đến độ làm Thạch ngạc nhiên. Nó chỉ vẻn vẹn có mấy hàng chữ viết tay của
viên quản đốc nhà giam, nội dung như sau:
Quản đốc Trung tâm K.35. Cho phép phạm nhân Lê Xuân Cang được ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.