KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 79

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 14

Người Ý nọ không sai hẹn và Trần Dũng cũng không muốn mất thì giờ.
Hắn hỏi:
- Xong chưa?
- O.K, người Ý đáp. Ta đi ngay bây giờ.
- Gặp ai?
- Người đồng hành với bạn.
Trần Dũng thắt cà vạt màu rượu chát, sơ mi đỏ sẫm, quần tây màu vàng
đen. Hắn tự nhiên thích ăn mặc diêm dúa rằn ri như thế. Áo quần làm hắn
cảm thấy nhân cách mình đổi khác. Hắn huýt sáo miệng, tươi cười hỏi:
- Một người Lào à?
- Người Việt.
Gã người Ý nhìn Trần Dũng một cách ranh mãnh. Họ bước nhanh trên lề
đường. Lúc ngồi lên xe du lịch người Ý nói bằng tiếng Việt với tài xế:
- Cho tôi lại bệnh viện Saint Paul.
Dũng ngạc nhiên hỏi:
- Bệnh nhân à?
Người Ý nọ chỉ cười. Họ không nói gì với nhau nữa cho tới khi đến bệnh
viện. Trần Dũng theo gã da trắng leo lầu, qua rất nhiều hành lang trước khi
đến một căn phòng nhỏ xinh xắn ở tận trên cùng. Người Ý gõ bốn tiếng vào
cánh cửa rồi tự tiện đẩy nó, bước vào. Dũng bước theo một cách nghênh
ngang như cao bồi.
Bệnh nhân là một người đàn ông ốm và đen, trông giống hệt một con khỉ
đột. Hắn gật đầu chào. Người bệnh đáp lại bằng một nụ cười quái gở.
Miệng ông ta rộng gần tới mang tai, mắt nhỏ nhưng sáng và rất tròn, cái
trán thấp đến độ cặp lông mày gần như lẫn mất vào trong tóc.
Ông ta không biết nói tiếng Anh nên Trần Dũng phải làm thông dịch trong
câu chuyện giữa ông ta và người Ý. Họ giới thiệu nhau và hứa hẹn sẽ cộng
tác mật thiết trong công việc. Người Ý không quên tâng bốc tài bắn súng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.