KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 83

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 15

Lão khỉ đột và Trần Dũng đến Pleiku vào lúc xế chiều. Ra đón hai người là
một gã trai trẻ người dân tộc. Hắn có một khuôn mặt đặc biệt khiến cho
người đối diện nghĩ ngay đến hình ảnh của một ông thầu khoán háo sắc. Gã
không cao lắm nhưng trông cũng dềnh dàng. Gã đeo mắt kính to bản và hút
ống vố.
Lão khỉ đột vẫn giữ nụ cười rộng thênh thang, nụ cười muốn có lúc nào thì
có, chẳng biểu lộ một tình cảm nào. Lão nhỏ con và có vẻ quê mùa nhưng
lại đầy tự tin trước mọi người. Gặp tình huống nào lão cũng đem nụ cười ấy
ra đối phó.
Người dân tộc dẫn Trần Dũng và lão khỉ đột vào một căn nhà nhỏ nằm trơ
trọi trên cái dốc cao.
- Ngày mai ta khởi hành.
Rồi quay sang Trần Dũng, gã nói:
- Các ông không phải mang lương thực thực phẩm gì theo cả. Các trạm ở
dọc biên giới sẽ tiếp tế đầy đủ mọi thứ. Bây giờ tôi phải đi. Good bye.
Gã bước ra cửa còn ngoái cổ lại đưa hai ngón tay làm dấu chiến thắng và
nở một nụ cười. Chung quy nãy giờ Trần Dũng không nói một câu nào cả
nhưng mọi việc cũng đâu vào đấy.
Nửa giờ sau hai người được đưa đến một khách sạn ở trung tâm thành phố.
Quang cảnh buồn hiu, những con đường vắng tanh nhỏ hẹp và lạnh lẽo.
Đứng trên ban công của khách sạn nhìn xuống phố xá hắn cảm thấy đời
như đọng lại. Hắn không còn muốn đi đâu nữa. Hắn thèm sống quẩn quanh,
sống lẫn khuất trong thiên nhiên và đợi một ngày nào đó tan biến đi. Với
cát bụi. Với cây cỏ. Với sương khói. Như thế có lẽ hay hơn là bon chen vào
chốn bụi hồng. Hắn chán ngán cả tình ái, cả xác thịt. Đàn bà bây giờ đối
với hắn chỉ còn là kỷ niệm, như những đoá hoa cắm trong lọ thuỷ tinh đẹp
rực rỡ một thời rồi tàn héo. Những đoá hoa rũ cánh mỗi ngày…
Trần Dũng hút thuốc liên tục và đi đi lại lại trong phòng. Lão khỉ đột thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.