KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 84

yên lặng như một người câm. Trần Dũng cảm thấy lạnh, hắn mặc thêm một
chiếc áo len rồi lại ra đứng ngoài ban công. Đêm tối đã bao trùm thành phố.
Đèn điện thắp rải rác, hiu hắt.
Hắn rủ lão khỉ đột:
- Đi phố chơi một tí không?
Lão lắc đầu, kéo cái bàn đèn lại phía đầu nằm.
Trần Dũng đi một mình trong phố. Hắn đi loanh quanh, leo lên những dốc
cao khuất tịch. Trời lạnh đến độ làm nhức buốt hai bên thái dương nhưng
hắn không muốn trở về. Đâu đó vang lên tiếng hát trầm buồn:

Phố núi cao, phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn.
Anh khách lạ, đi lên đi xuống
May mà có em, đời còn dễ thương.
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông…

Tiếng hát gợi nhớ Đà Lạt. Hắn thấy mình ra đi chuyến này như một sự liều
mạng. Vượt biên giới xuyên qua rừng rậm từ Pleiku đi Attopeu rồi đến
Paksé rồi lộn trở về với một tấn bạch phiến trên hai thớt voi đâu phải là
chuyện đùa. Hắn chưa có kinh nghiệm gì về một cuộc phiêu lưu như vậy,
nhưng đối với hắn nếu có kinh nghiệm thì hắn đã chẳng phiêu lưu làm gì.
Tiếng hát của người con gái xa lạ vẫn đuổi theo hắn như diễu cợt.
Khi trở về phòng hắn thấy lão khỉ đột nằm quay mặt vào vách. Từ sáng giờ
lão hút lia lịa, hút như người ta hút thuốc lá mà chẳng hề thấy lão có vẻ gì
suy nhược. Hai cánh tay lão rắn chắc như một con vượn. Thấy hắn về, lão
nói:
- Chú phải tập hút, sang Lào mới được. Và phải tập ăn mắm bò hóc. Mắm
bò hóc làm bằng nhái bén bỏ ống tre. Dân miền núi Đồng Chum và miền
chung quanh thị xã Pleiku họ cũng ăn như thế.
- Bác sống ở Lào đã lâu?
- Lâu chớ. Vợ con tôi ở cả bên Lào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.