KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 92

Đào Hiếu

Kỷ niệm đàn bà

Chương 16

Sau lễ cưới một tuần Chương đã vội vàng đưa Thục đi Pleiku, anh không
có gì phải trở lại thành phố núi ấy một cách gấp gáp như vậy, nhưng anh
chìu vợ. Thục muốn xa Sài Gòn càng sớm càng tốt.
Chương về Pleiku chưa được một tháng thì được giao một công tác đặc biệt
ở biên giới. Thục hỏi:
- Thiếu gì người sao anh cứ nhận toàn những chuyện khó khăn vậy?
Chương nói:
- Khổ quá, anh có muốn như thế đâu nhưng vì đã lỡ nổi tiếng.
- Nổi tiếng về chuyện gì?
- Vụ bắt nhóm buôn lậu của Vẩn Thạch hồi đó. Vì thế mà hễ cứ có vụ buôn
lậu nào là họ lại nhờ tới anh.
- Anh phải tìm cách thoái thác chứ. Đối đầu với tụi này nguy hiểm. Sao họ
khôn quá vậy?
Chương nói:
- Không thoái thác được. Anh bảo anh mới đổi về đây chưa đầy ba tháng,
để cho anh có thời gian nắm tình hình, nhưng họ lại nói Pleiku là quê
hương của anh, địa bàn này anh rành từ nhỏ, nếu anh không nhận công tác
này thì ai nhận. Thôi kệ, anh cũng chẳng cãi lý với họ làm gì.
Tuy nhiên Chương cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều cho chuyến công tác. Họ
vừa được cấp một ngôi nhà sàn trên khoảnh đất nhỏ gần đồn công an. Họ
có nhiều việc phải làm cho cái tổ ấm mới này. Thục may mấy cái màn cửa
sổ, Chương xin được một ít gỗ thông nên đóng được cái kệ sách khá xinh.
Giường chiếu của hai người cũng đơn giản.
Hình như mùa mưa đang bắt đầu, chiều tối đã có những cơn mưa lai rai,
không khí se lạnh, nửa đêm có khi nghe tiếng gió núi gầm rú, nó thường
làm Thục thức giấc. Đèn ở phía trại giam hắt ánh sáng vàng đục trên khung
cửa sổ nhỏ. Thỉnh thoảng Thục nghe những tiếng ho khan, tiếng khạc nhổ
của các phạm nhân những tiếng động ấy lâu dần trở thành quen thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.