KỶ NIỆM ĐÀN BÀ - Trang 91

dạ nhà binh khoác lên vai. Họ nói chuyện rầm rì bằng thứ ngôn ngữ mà hắn
không hiểu gì cả. Mắt họ ánh lên niềm vui bình dị.
Tại sao ta lại không thể sống như họ? Hắn tự hỏi và hiểu ra rằng bi kịch của
con người chính là ký ức.
Giá như hắn có thể quên hết.
Trần Dũng đi vòng ra phía sau lều, đứng ngay sau lưng lão khỉ đột. Lão
đang nói chuyện say sưa bằng tiếng Lào. Lão đưa một ngón tay lên trán rồi
đột nhiên vẽ một vòng tròn trong không khí, rồi hai ngón tay trỏ đập vào
nhau. Mọi người đều cười. Lão khỉ đột cũng cười như không thành tiếng
chỉ thấy hai môi nhếch lên tới mang tai rồi lại từ từ trả về vị trí cũ như
miếng cao su đàn hồi.
Con tắc kè nằm ở đâu đó cất tiếng kêu.
Trời càng về khuya càng lạnh, gió thổi vi vút và sương phủ dày đặc. Lão
khỉ đột cầm que củi khều đống lửa trước mặt đã bắt đầu tàn. Câu chuyện
cũng rời rạc dần.
Trần Dũng ngồi xuống cạnh lão khỉ đột và quàng tay ôm lấy vai lão:
- Cho tôi kéo một điếu.
Lão khỉ đột đưa dọc tẩu về phía người bạn trẻ. Hắn rít một cách vụng về và
ngạc nhiên thấy mình vẫn tỉnh khô.
- Kéo điếu nữa. Lão nói.
Lần này nhờ một người thợ têm cho hắn. Hắn kéo một hơi dài ngất ngư.
Hắn rơi dần vào một cơn say nặng nề khó chịu. Hắn mơ hồ thấy có người
dìu mình vào lều.
Buổi sáng hắn thức dậy muộn. Mặt trời đã lên cao. Lão khỉ đột ngồi đợi
hắn bên gốc cây với gói hành lý.
Trần Dũng ngạc nhiên hỏi:
- Đi à?
- Đi.
Lão chỉ đáp một tiếng ngắn ngủi rồi mang cái túi vải lên vai lửng thửng
xuống đồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.