Tôi bước đi còn nghe chị nhắc bốn tiếng ấy một cách hơi lạ tai, như có
vẻ suy nghĩ gì hung lắm.
Mấy hôm sau, chị hỏi tôi.
- Cậu với Thắng Bố thân nhau không?
- Chúng tôi vẫn chơi với nhau.
- Thầy ấy trước ở dinh Chiêm, trong Quảng. Thầy là quản gia của quan
lớn, về sau, vì có nhiều cử chỉ, thái độ tôi ngờ vực là người không đứng đắn
nên tôi trình với quan lớn đổi đi, lấy cớ cậu là em trong gia đình, phải đưa
về để giúp đỡ việc chữa trị cho quan lớn.
- Tôi nhớ cả rồi. Những chuyện xảy ra cả chục năm, chị nhắc lại làm
gì.
- Tôi không biết thầy ấy có oán hận gì tôi không?
- Chuyện cũ đã qua. Dầu sao, cũng còn tình nghĩa thầy trò. Hơi đâu chị
quan tâm.
- Tôi nói riêng với cậu điều này: Tôi bây giờ hoàn toàn cô độc. Bốn
phương không biết nương tựa vào đâu. Trên Chúa Hiền thì không dung.
Ông Chưởng dinh muốn giết. Bảo vệ cho được cái thân goá bụa này thật
không còn biết cậy dựa vào đâu.
- Chị nói đúng đấy. Tường quận công chết rồi. Mà từ ngày chị rời phủ
Chúa thì tay chân cũng chẳng còn kiêng nể gì. Cứ xem cái bọn chủ ghe, bọn
đại thương gia thì biết. Chúng chẳng e sợ gì ta, đổi trắng thay đen ra mặt.
Nhiều nơi tôi muốn lấy tiền đã chẳng muốn chào mời mà còn dám nói lời
bóng gió, xem như đời chị thế là ...
- Thế là tàn! Phải, tôi thừa biết điều đó. Tôi không thể kể hết cho cậu
nghe biết bao nhiêu nỗi bực mình có thể muốn lộn óc, lộn não. Chúng lại