KỴ SĨ THỨ 5 - Trang 281

Khuôn mặt Ruffio trông tổn thương như thể ông ta phải chịu

một sự tấn công mạnh vậy. Miệng mở, da bủng, gần như mờ nhạt.

Có máu khô chảy quanh mũi và vẫn còn vết dính của băng keo

quanh miệng nơi kẹp máy hô hấp nhân tạo.

Kéo tấm vải che xuống nhiều hơn, tôi thấy vết mổ vẫn còn mới

và trông rất đáng sợ, một đường chỉ khâu từ xương ức đến rốn.

Tôi phủ lại xác nạn nhân, kéo lên qua tóc ông ta.

Khi tôi quay đi, tôi thấy một cặp cúc hình y hiệu nhắc tôi nhớ

tới bảng điều khiển các thiết bị điện tử bên chiếc giường. Tôi đứng
giữa những cái nút và bác sĩ Wassel.

“Bây giờ thì căn phòng này bị niêm phong, không ai được vào

dù là nhân viên của bệnh viện”, tôi nói. “ Người của phòng pháp y
sẽ đến đây trong giây lát, và ngay khi họ làm xong việc, phòng pháp
y sẽ chuyển Ruffio đến nhà xác của thành phố”.

“Tôi phải nói với người phụ trách ở đây”.

“Hãy đi đi, bác sĩ”.

Tôi lấy chiếc găng tay cao su và phong thư làm bằng giấy đục

mờ không thấm mỡ từ trong túi áo jacket, nhặt hết những cái cúc
trước khi chúng biến mất. Tôi gọi cho Đội điều tra trọng án, tìm địa
chỉ những nhà tội phạm học đang trực ca đêm và nói họ phải đến
đây ngay bây giờ. Tôi gọi Jacobi, bắt ông phải ra khỏi giường ngủ.

Trong khi đợi mọi người đến giúp đỡ, tôi tiếp tục với vụ điều

tra. Việc này giống như lái một chiếc xuồng máy ngược dòng trên
biển có gió mạnh vậy.

Tôi lại giơ phù hiệu ra lần nữa, gây phiền nhiễu bằng những

câu hỏi cung, làm những vị bác sĩ, hộ lý, y tá và người phục vụ phát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.