KỴ SĨ VÀ MA THUẬT - Trang 196

Stefania Serrati cảm thấy sự mệt mỏi đến sâu từ trong trái tim chợt nhẹ

xuống đi. Cô vẫn chỉ huy những học sinh chưa bị thương chiến đấu cho tới
giờ này. Bọn họ trở lại nơi cắm trại và gặp lại các giáo viên, nhưng việc
phân xử của họ sẽ làm cho Stefania cảm thấy dễ dàng hơn cho việc cô đã
lãnh đạo các học sinh trung học khác từ lúc đầu cho tới hiện tại. Nhưng chủ
yếu là do ý thức trách nhiệm của cô về tình hình lúc đó.

“Chid, Ady… Eru.”

Lúc tình hình đã ổn định đi xuống, cô đi thăm hỏi những người học sinh

vừa nghỉ ngơi, vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh nơi cắm trại. Cô chợt gọi
tên lên khi trông thấy những gương mặt thân quen khi cô nhìn thấy họ.

“A, Onee-sama... Chị có ổn không? Em nghe nói các học sinh trung học

lớp trước gặp phải rắc rối!”

Stefania lắc lắc đầu.

“Em thấy rồi đó, chị trông rất ổn mà. Đừng nói cái này nữa, các em cũng

thật liều lĩnh khi ra tới đó.”

Stefania vẻ mặt vừa sửng sốt vừa nói. Những học sinh đã rút lui về nơi

cắm trại đều là những người bị thương và đã kiệt sức, nên với lực lượng có
thể đánh trận của bọn họ là rất nhỏ. Họ phải vật lộn đánh bại những con Ác
Quỷ thú lọt xuyên qua hàng phòng thủ của Hình Bóng Kỵ Sĩ trong tình
huống chiến lực yếu ớt. Nhưng may mắn đã tranh thủ thời gian cho bọn họ,
để bon họ có thời gian phục hồi và chiến đấu tiếp tục.

“Chúng em là những người duy nhất vẫn có thể chiến đấu tiếp, nên

chúng em mới tùy hứng một chút.”

“Chị nghĩ rằng ba người bọn em có sức chiến đấu như một trung đội

(trung đội từ 20-40 người), và đó không thể là ‘một chút tùy hứng’ kiểu
được … Hài, thôi quên đi. Quan trọng hơn là…Eru!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.