KỴ SĨ VÀ MA THUẬT - Trang 213

― Đúng vậy, mình đã bỏ rơi đồng đội của mình và chạy trốn ―

― Bỏ lại ở phía sau đồng đội cùng chiến đấu, một hành động đáng hổ

thẹn cho danh Kỵ Sĩ ―

Vậy…vậy thì như thế nào? Ở lại đó đồng nghĩa với việc hy sinh vô ích!

Mình chỉ chọn con đường sống mà thôi, mà tinh thần Kỵ Sĩ điều lệ cũng
không có dạy nên hy sinh một cách vô nghĩa.

Dietrich tự biện hộ cho hành động của mình. Anh bình tĩnh hít thở bởi vì

hơi thở của anh lúc nãy lại rấp rút lại; anh thậm chí còn không có chú ý đến
bàn tay cầm cần điều khiển của anh trở nên cứng ngắt bởi vì bị anh nắm
chặt lại. Đôi mắt của anh mở to ra mồ hôi chảy như mưa, và anh lại tiếp tục
vừa khẳng định vừa chối bỏ những lý lẽ trong đầu mình.

Dietrich vốn đang chìm trong đau khổ về những suy nghĩ trong mình, đột

nhiên anh nghe được một âm thanh đang đến gần từ xa truyền đến tai mình.
Đó là một tiếng kêu rít lên của không khí bị nén lại, kèm theo nó là âm
thanh của hai miếng kim loại cọ xát lẫn nhau. Tầm nhìn trước mắt anh đột
nhiên mở rộng ra, và anh không kịp phản ứng lại bởi vụ việc đầy bất ngờ
xảy ra này.

Các tấm áo giáp ở trước ngực của Hình Bóng Kỵ Sĩ được nối liền với

nhau nhờ sức ép của không khí để cho các phi công có thể đi vào buồng lái
một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ nó đột nhiên mở ra, mặc dù là anh vẫn
chưa ấn nút mở cửa, và càng không có lý do để anh làm điều đó. Để mở
của này ra từ bên ngoài, cần đòi hỏi các thao tác phức tạp đòn bẩy trang bị
và đòi hỏi cẩn thận để không có dẫn đến tai nạn dỡ bỏ mất lớp áo giáp. Căn
cứ vào tình huống này, ai đó đang ở phía ngoài mở cửa này đã sử dụng cách
mở bằng đòn bẩy.

Một bóng người nhảy đến cửa buồng lái càng xác nhận lại suy luận của

anh. Đó là một dáng người nhỏ nhắn, với một đầu tóc bạc tím. Người này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.