nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông. Sẽ có vài đứa hàng xóm lấm lét giả
bộ nhổ rau má hay thậm chí vạch quần đái bậy bên hàng rào để
thám thính tình hình.
Tôi tiến lại gần hỏi, “Các chú làm chi đó, cơm trưa chưa?“
Một thằng thò cổ ra khỏi bụi chuối trợn mắt bảo, “Người yêu à?
Ở
mô đó? Nhìn hàng họ thôi rồi hè!“
Thằng còn lại le lưỡi cười, “Khúc mô ra khúc nớ hè, ngực mông
nẩy tanh tách, bác lừa gái rành giỏi!“
Bọn chúng nói ông ổng nên tôi đồ rằng Huyền nghe thấy, bèn
vội lảng sang chuyện khác. Nhưng được vài câu chúng lại chép miệng
nắc nỏm, “Cái hông nớ là sau ni đẻ con dễ lắm đó, chú rành tài
chọn!“
Bố khỉ, trong khi tôi suốt ngày thần thánh hóa tình yêu, suốt
ngày soi xét xem người yêu tôi tâm hồn thanh cao lãng mạn chỗ
nào? Tính cách thâm trầm, sâu sắc đến đâu… thì trong mắt
thằng hàng xóm chỉ đơn giản là đứa con gái đó có to mông, rộng
háng, đáng đồng tiền không? Mẹ cái lũ xôi thịt đến thế là cùng!
Vào bếp, Huyền hỏi, “Mấy đứa nớ nói chi rứa anh?“. Tôi lạnh
mặt bảo à chúng nó khen nhìn em hiền với cả siêng năng. Huyền
bảo phét, nói chi em nghe cả rồi!
Hai đứa dọn mâm ra ăn vì nhà chưa ai về. Huyền gọi điện cho
bố bảo đang ở nhà bạn gái chơi, chiều hết nắng mới về, bố yên
tâm ạ! Nàng khen cơm dẻo, chứ không cứng đơ như gạo “nhà nước“
em hay ăn (chỗ nàng hình như thuộc vùng sâu vùng xa, gạo được
cấp phát miễn phí). Tôi nghe xong thấy tồi tội…