KÝ SỰ ĐÒI NỢ - Trang 198

nhìn huynh oải lắm, nỏ ra dáng phong trần như xưa nựa. Tôi bẽn
lẽn xoa xoa bụng, bảo dạo ni anh đau đại tràng mà, ăn kém lắm nên
xanh xao…. bla bla. Nàng cười hè hè, thôi, đau tình thì cứ nói đau
tình. Có chi mà rầy rà. Nhưng vụ nớ răng rồi? À, để anh kể đầu
đuôi cho…

“Tóm lại là hắn vẫn muốn vờn huynh như mèo vờn chuột chi?“

Nghe xong nàng hỏi.

“Thì hấn không hứa hẹn chi cả, nhưng ý hấn thì anh biết, tóm

lại là cần thời gian để giải quyết mọi chuyện…“

“Huynh có lẹ bị điên! Em nói thật nha, hấn mà yêu anh thật sự

thì nỏ ai ngăn cản được. Lý do bị gia đình ép uổng chẳng qua là trò
lừa tộc. Như em đây, em mà yêu ai thì chỉ có trời ngăn nổi, thế kỷ
mấy rồi mà còn có chuyện đó, hoang đường.“

Tôi đơ mặt ra, bảo thì anh biết chi được, hấn nói rứa thì tạm

nghe rứa. Nhưng anh vẫn không tin Huyền là đứa thủ đoạn như em
khẳng định…

“Thôi không nói với anh nựa, hồi sau sẽ biết. Nhớ lời em đó!“

Cãi nhau vì gái mất hết cả duyên, cả hai quyết định nằm ôm

nhau kể chuyện cổ tích Tấm Cám. Mùi bia, mùi mực khô quyện với
hơi thở của nàng… khiến tôi váng vất say.

Ốc cũng bắt đầu ợ mấy cái liền, chắc nàng bức xúc là chính

chứ say gì. Trong cơn chếnh choáng nàng rủ rỉ bên tai tôi, nói
nhiều khi thương anh lắm, thấy anh phóng xe như thằng điên
ngoài đường mà không dám gọi. Tôi hỏi răng không gọi? Nàng thủ
thỉ, “Gọi lỡ anh giật mình xòe một phát thì toi đời à? Ớ em hỏi nha…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.