KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 1287

"Thấy rồi lại không bằng trăm nghe sao?" Tịch Nguyệt cười đáp một câu

nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Phương Từ vội vã: "Nào có, nương nương đúng là thích đùa giỡn."

"Muốn nói tới trăm nghe không bằng một thấy thì phải nói đến muội

muội, lúc trước chúng ta đều được nghe nói về muội, quả thực là ôn nhu
hiền tuệ." Tịch Nguyệt cười nói, không nhìn ra là vui hay giận.

Phương Từ ngượng ngùng cười: "Nào được như tỷ tỷ khích lệ, muội

muội xấu hổ."

"Mời Phương Uyển thị uống trà." Hạnh Nhi bưng trà lên.

Phương Từ nhìn lướt qua cốc trà, cười hì hì bưng chén lên thưởng thức:

"Tỷ tỷ, trà này thật ngon."

Tịch Nguyệt nhìn nàng, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nở một nụ cười

như có như không, vừa vặn nụ cười này lại bị Phương Từ nhìn thấy, trong
lòng nàng ta kinh ngạc một chút, nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn.

Đến khi cầm ly trà lên lần thức hai, nàng ta sơ ý làm đổ nước trà lên

người.

Tịch Nguyệt thấy vậy cũng không có biểu tình gì.

Phương Từ đỏ mặt lúng túng, vội vàng nói cáo từ.

Điều này cũng là bình thường, nước trà đổ lên người đương nhiên là phải

rở về thay đồ.

Tịch Nguyệt nhíu mày cười: "Không bằng đến nội thất thay đi, không

sao. Bổn cung bảo Cẩm Tâm tìm cho muội một bộ y phục."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.