“Trở về nên dưỡng tốt vài ngày.” Cảnh đế mở miệng, đồng thời ngồi dậy.
Thấy hắn vậy mà đứng dậy, Tịch Nguyệt cũng không có tự mình đa tình
đi cho rằng hắn là muốn tiễn nàng, sau điện phòng ngủ của Cảnh đế này là
ôn tuyền (suối nước nóng) tự nhiên, sau khi vui vẻ xong, thói quen của hắn
là ngâm nước một chút.
“Nô tỳ hiểu rồi, đa tạ hoàng thượng quan tâm.” Lúc này ngược lại nàng
hoàn toàn thu hồi kiều mị vừa rồi, chẳng qua vẻ mặt bị người hung hăng
“Khi dễ” kia dáng dấp quá đáng thương vẫn là khiến người ta động lòng.
Cảnh đế vừa lòng gật đầu. trang@dđlqđ@bubble editor
Ngồi kiệu trên đường đi trở về, Tịch Nguyệt lau mặt một phen, khoé
miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Lời nói của hắn vừa rồi coi như là rõ ràng, nghỉ ngơi thêm vài ngày, đã
nói lên, mấy ngày nay sẽ không gọi nàng thị tẩm nữa. Móng tay đâm thật
sâu vào lòng bàn tay, nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Lúc trở về Cẩm Tâm đã chuẩn bị tốt nước ấm, chôn mình thật sâu trong
nước, Tịch Nguyệt nói không được chút trống rỗng kia trong lòng mình rốt
cục là gì.
Kỳ thật nàng trọng sinh một đời, là có thể tránh qua mầm tai vạ của ca
ca, đúng là lòng dạ của nàng quá nặng, luôn luôn cho rằng, nếu Thẩm gia
thân triều đình, cho dù không có chuyện nhỏ này, có một ngày lại có
chuyện khác, nàng vào cung, địa vị bản thân cao mới có thể có thực quyền
nói chuyện.
Nàng phải làm thần thủ hộ (thần bảo vệ) của Thẩm gia.
Có thể tưởng tượng đến người đàn ông kia, người đàn ông tôn quý trên
đời này, Tịch Nguyệt thật không có biện pháp yêu. Đã từng, nàng thương