"Ai gia chỉ hy vọng trước khi chết có thể phân ưu nhiều hơn cho Triệt
Nhi."
Nếu không phải lúc hắn còn nhỏ, bà để hắn trở thành bia ngắm thì làm
sao hắn lại phải chịu nhiều tính kế như vậy. Hai đứa con trai của bà, cuối
cùng là do bà làm sai rồi.
Cảnh Đế đương nhiên là thấy được sự áy này trong mắt Thái Hậu, lắc
đầu: "Mẫu hậu, nhi tử không cần người phân ưu, nhi tử chỉ hy vọng người
khỏe mạnh. Những chuyện trong cung này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi,
không có gì quan trọng hơn thân thể của người."
Thái Hậu thở dài: "Triệt nhi, con, nói thật với ai gia."
"Hả?"
Cảnh Đế nhìn Thái Hậu, hiểu được là bà có chuyện muốn hỏi.
"Lần này con mắc bệnh đậu mùa, có phải là do Liệt Nhi làm không?"
Nghi vấn này đã ở trong lòng bà rất lâu, nghĩ đến chân tướng đáng sợ như
vậy bà cảm thấy ngủ cũng không yên giấc. Cũng vì vậy nên thân thể của bà
càng ngày càng kém.
Cảnh Đế thật không ngờ Thái Hậu lại hỏi hắn như vậy. Lại nhìn kỹ Thái
Hậu một chút, vẻ ưu thương kia cũng không thể giấu nổi.
"Triệt nhi."
Thái Hậu thấy Cảnh Đế không mở miệng thì lo lắng gọi.
Cảnh Đế ổn định lại tâm tình: "Không phải."
Tuy Cảnh Đế đã trả lời nhưng Thái Hậu còn khẩn thiết hơn: "Con không
gạt ai gia chứ? Thật sự không phải hắn sao?"