“ Nụ cười của biểu muội có chút thương cảm, chẳng lẽ là lo lắng bản
thân không được sủng ái sao?” Nàng nở nụ cười trêu chọc Vũ Lan
Trần Vũ Lan ngẩng đầu nhìn Tịch Nguyệt, muốn nói lại thôi, dường như
muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.
“ Sao vậy? Chẳng lẽ là có ai bắt nạt muội?”
Nghe đến đó, Vũ Lan vội vàng lắc đầu:” Biểu tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, không
có, không có. Không có ai bắt nạt muội, mọi người đều đối xử với muội rất
tốt. Chỉ là, chỉ là nghe tỷ nhắc tới Hoàng thượng, muội có chút khó chịu mà
thôi.”
Lời này có ý gì, nhắc tới Hoàng thượng thì thấy khó chịu.
Tịch Nguyệt đanh mặt lại:” Biểu muội đừng nói bậy, nên biết, đây là
hoàng cung. Nếu lời này của muội bị người có tâm nghe thấy, không biết sẽ
xuyên tạc như thế nào nữa. Đến lúc đó, muội sẽ làm thế nào?”
Bộ dáng này của Thẩm Tịch Nguyệt phù hợp với tính cách của nàng, Vũ
Lan mếu máo, có chút tủi thân, có chút thương cảm:” Muội hiểu, biểu tỷ có
lòng tốt, Vũ Lan tất nhiên hiểu được, nhưng có một số việc con người
không thể quyết định được. Biểu tỷ, có thể việc vào cung đối với mọi người
là một việc đại hỷ. Nhưng đối với muội đó là một chuyện thương tâm.”
“ Lời này của muội thật hồ đồ.”
“ Biểu tỷ, ta đã có người trong lòng, hậu cung này, ta vốn không muốn
vào. Nhưng số mệnh lại trêu người…” Lúc nói chuyện, một giọt nước mắt
rơi xuống. Vũ Lan cuống quýt lấy khăn lau nước mắt.
Nhìn vậy làm cho người ta thấy đau lòng.