Thứ cho nàng nói thẳng, nàng vạn không nhìn ra, rốt cuộc Lục vương gia
này có cái gì đáng giá để Chu Vũ Ngưng yêu.
Tịch Nguyệt nhìn nàng, rất lâu, trả lời: "Tỷ tỷ để cho ta suy tính một
chút."
Ngược lại Chu Vũ Ngưng cũng không có xu thế người gây sự, thấy nàng
đồng ý suy tính, cười gật đầu.
Nói ra ý tưởng của mình, hình như lúc này Chu Vũ Ngưng cũng là thở
phào nhẹ nhõm.
Không ngồi bao nhiêu lâu, chính là đứng dậy cáo từ.
Tịch Nguyệt cũng không giữ lại, nàng cần suy nghĩ chuyện này thật kỹ.
Tuy là nàng tin nhân phẩm Chu Vũ Ngưng, nhưng trong cung nhiều năm
như vậy, người khó đảm bảo sẽ không thay đổi, hoặc là nói, cho dù là
không thay đổi, cũng là dễ dàng bị người khác lợi dụng.
Chu Vũ Ngưng càng muốn xuất gia, điểm này thì thế nào Tịch Nguyệt
cũng không nghĩ đến, cũng nghĩ không thông.
Cẩm Tâm vẫn luôn bên cạnh cùng Tịch Nguyệt, Chu Vũ Ngưng nói lời
này cũng không có phòng bị nàng. Nàng ấy và Tịch Nguyệt cũng coi là
quen biết, dĩ nhiên là biết Tịch Nguyệt xem Cẩm Tâm là tâm phúc. "Chủ
tử, Lệ tần nương nương này điên rồi phải không? Đang êm đẹp, cuộc sống
thật tốt nhưng lại nghĩ tới xuất gia làm ni?"
"Nàng ấy tự có ý nghĩ của mình."
Nếu như không có bất kỳ nhân tố bên ngoài khác, vậy Tịch Nguyệt chỉ
có thể nói một câu, chỉ là chữ tình làm hại người.