Sau khi Tiểu Ngũ nhi bị ôm lên thì không ngừng nhét ngọc bội vào trong
quần áo mình, Tịch Nguyệt nhìn không nhịn được buồn cười.
Nhìn lại còn dư lại hai đứa, Tiểu Tứ nhi cũng còn may, tuỳ tiện trước sau
như một.
Tiểu Bao nhi yếu ớt như Kiều Kiều lại không thuận theo, đệ đệ bị ôm đi,
nàng, nàng cũng muốn được ôm. Nàng không muốn ở nơi này.
Nhưng mắt thấy không ai quan tâm nàng, nha đầu này thêm lửa giận
ngút trời, lại nhiệt tình đạp đồ vật.
Bên này nàng bướng bỉnh, bên kia còn có vỗ tay bảo hay. Đã như thế,
trường hợp này liền hỗn loạn.
Nghiêm Vũ nhìn Kiều Kiều náo tới náo đi, dựa vào bên cạnh nàng,
hướng dẫn từng bước: "Kiều Kiều ngoan nha, Kiều Kiều là một bé ngoan.
Chỉ cần ngươi chọn một cái, tùy tiện cái nào đều tốt á..., tùy tiện chọn một
cái rồi đại ca ca ôm ngươi ra ngoài, có được hay không?"
Kiều Kiều mắt to nhìn chằm chằm hắn, có nghe không có hiểu.
"Chọn một cái." Nghiêm Vũ lôi kéo tay nhỏ của nàng, nghiêm túc nói.
Lần này hình như Tiểu Kiều Kiều có chút hiểu rõ rồi, nghiêng đầu suy
nghĩ một chút, xoay người lại bèn tóm lấy ống tay áo của đệ đệ Tiểu Tứ
nhi.
"Ô a!" Đây là muốn đưa Tiểu Tứ nhi cho người ta?
Nghiêm Vũ im lặng.
Lúc lâu, khó khăn nói: "Đệ đệ không được đâu! Hắn cũng không phải là
đồ vật, chọn một cái, ngoan!"