KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 1748

đứa trẻ hư, chỉ là con quá hy vọng phụ hoàng quan tâm đến con nhiều hơn,
đến thăm con nhiều hơn, đúng không?"

Nghiêm Vũ vội vàng gật đầu: "Ừm, ngày nào phụ hoàng cũng rất bận

nhưng mà chỉ cần con sinh bệnh thì người nhất định sẽ đến thăm con, cho
nên con rất muốn sinh bệnh. Nếu không sinh bệnh thì con liền cố ý giả vờ
bệnh."

Cậu nói xong thì cúi đầu, nắm chặt góc áo.

"Hoàng ổ mẫu không trách con. Trong lòng bà, con là đứa bé tốt nhất, bà

hy vọng con vui vẻ lớn lên. Con có biết vì sao thân thể Hoàng tổ mẫu bệnh
nặng mà lại nhất định phải đưa ta lên ngôi Hoàng Hậu không?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cậu, Tịch Nguyệt mở miệng: "Bà nói hy

vọng ta có thể nhanh chóng lên ngôi Hoàng Hậu, như vậy, cho dù bà mấy
thì cũng có người bảo vệ, chăm sóc mấy đứa bé các con. Bàn nói có lẽ về
sau phụ hoàng con sẽ có thêm những đứa bé khác nhưng trong trí nhớ của
bà cũng chỉ có mấy người các con. Bà hy vọng các con vui vẻ khỏe mạnh
lớn lên."

"Mẫu hậu...." Một giọng nói sợ hãi vang lên.

Tịch Nguyệt nhìn Nghiêm Gia áo quần mỏng manh đựa vào cạnh cửa

nhìn hai người, cũng là dáng vẻ rưng rưng nước mắt.

"Nhanh tới đây."

Vì hai người nói chuyện nên Cẩm Tâm đã vào nội thất, có lẽ là không

chú ý đến Nghiêm Gia đã tỉnh lại.

Cũng ôm Nghiêm gia vào lòng, khoác áo choàng của mình cho cậu bé,

ba người ôm thành một khối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.