"Còn không mau ôm Tam hoàng tử đi."
"Ta không đi, ta không đi, ngươi là người xấu..." Cậu khóc lớn.
Cảnh Đế liếc Bạch Du Nhiên: "Ngươi đã nói có người hãm hại, trẫm
cũng sẽ không vì chứng cứ mới điều tra được trong một ngày mà ban chết
cho ngươi. Ngươi vào lãnh cung ở một đoạn thời gian đi!"
Bạch Du Nhiên rơi lệ đầy mặt, nhìn về hướng con trai mình bị bế đi, cuối
cùng vẫn tìm được một tia lý trí.
Nếu như Hoàng Thượng nói như vậy thì chứng minh rằng hắn không
nhất định sẽ tin toàn bộ những chứng cứ này, đặc biệt những lời cuối cùng
lại có thâm ý khác.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại.
"Nô tỳ tuân chỉ."
Bạch Du Nhiên vì mưu hại Chiêu Dương công chúa bị biễm vào lãnh
cung.
Trong cung này không ai không chấn kinh nhưng mà suy nghĩ lại, vốn
Hoàng Thượng nói ngoan độc như vậy nhưng hôm nay nhìn xem, ngược lại
cũng không đẩy Bạch Du Nhiên vào chỗ chết. Như vậy lại cảm thấy, quả
nhiên có đứa bé chính là không giống người khác.
Chuyện này quả thực là giống hệt chuyện của Đức phi, phạm vào sai lầm
lớn nhưng cũng vì có Nghiêm Gia cho nên được tha. Khó trách Tề Phi
muốn tự tay giết người.
Nhìn lại chuyện ngày hôm nay, quả là có vài phần tương tự với chuyện
Đức phi.