Đưa đến Phong Nhân Tháp nghĩa là sống không bằng chết.
"Nô tài đã rõ." Những chuyện như vậy từ trước đến nay đều do Lai Phúc
đi làm.
"Bạch gia, tịch biên nhà cửa, tất cả mọi người biếm làm thường dân."
Cảnh Đế vô cùng căm hận nói.
Mấy ngày nay trong cung có rất nhiều sóng gió khiến cho hắn mệt mỏi,
vốn nghĩ rằng hậu cung cân bằng là trợ giúp cho các thế gia nhưng hiện tại
xem ra lại không phải như vậy. Nếu như những người này khiến cho hắn
cảm thấy họ không an phận, khiến cho Nguyệt Nhi bị tổn thương thì hắn sẽ
không nuông chiều mặc kệ bọn họ như trước nữa.
Đứa bé kia cũng là con của hắn. Con của hắn và nàng bị người ta hại
chết, không chỉ Nguyệt Nhi, người khác cũng không thể hiểu được là hắn
thương tâm thế nào.
Nhưng mà hắn không có thời gian thương tâm, hắn muốn dùng tất cả
thời gian để giải quyết hậu quả thật tốt, để trấn an Nguyệt Nhi, để chăm sóc
thật tốt cho mấy đứa bé, để thu dọn những kẻ thực sự không nên xuất hiện
kia.
Nhiều ngày nay Tịch Nguyệt đều máy móc ăn uống, bất luận là ai nói
chuyện với nàng thì nàng cũng không mở miệng.
Cảnh Đế biết nàng đang tự trách mình, trách mình không bảo vệ đứa bé
tốt, trách mình cho người khác cơ hội.
Thấy nàng như vậy Cảnh Đế lại đau lòng, thương nàng phải chịu khổ.
Hắn từng cho rằng bản thân từ trước đến giờ không để cho nàng chịu khổ
nhưng nghĩ lại, từ khi nàng tiến cung đến giờ còn chịu ít khổ sở sao.
Mà những khổ sở đó đều do hắn đem lại cho nàng.