Giọng điệu của Cảnh Đế không hề gợn sóng: "Lần đầu trẫm gặp ngươi,
ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ."
"Đúng vậy, khi đó tuổi ta còn nhỏ nhưng ta đã biết, biết bản thân rất yêu
người. Ta muốn được giống như tỷ tỷ, mỗi ngày ở bên cạnh người, muốn
người dùng nụ cười đó nhìn ta cả đời."
Cảnh Đế cười lạnh: "Còn nhỏ tuổi đã tư xuân, Phó gia các ngươi dạy dỗ
ngươi như vậy sao? Nhưng mà nói ra cũng thực buồn cười, tỷ tỷ và ca ca
của ngươi đều rất giống phụ thân ngươi. Chỉ có ngươi không giống một
chút nào, lại khiến cho người ta chán ghét giống như mẫu thân ngươi."
Có lẽ là lời nói của Cảnh Đế kích thích Phó Cẩn Dao, nàng ta trừng măt,
rơi lệ nhìn Cảnh Đế: "Hoàng Thượng vì sao lại nói nô tỳ như vậy, vì sao?
Ta yêu người nhiều thế nào, trong cung này không có ai yêu người nhiều
hơn ta, vì sao người không tin ta! Người chỉ biết tin những hồ ly tinh đó,
các nàng không có ai tốt cả. Nhiều năm như vậy người vẫn không nhìn ta
sao. Giữa những nữ nhân trong cung chỉ có một người tốt, chủ có một
người! Chỉ có ta, chỉ có ta một lòng vì người. Yên lặng đừng sau lưng
người, chỉ hy vọng người nhìn ta nhiều một chút, yêu ta nhiều một chút."
"Yêu? Phó Cẩn Dao, nói nói đến tình yêu không cảm thấy rẻ mạt sao?
Ngươi có tình yêu sao?" Cảnh Đế hừ lạnh.
"Hoàng Thượng không tin nô tì? Chẳng lẽ người muốn nô tì móc tim ra
cho người xem sao?"
Thấy Cảnh Đế không có phản ứng, Phó Cẩn Dao tiếp tục mở miệng:
"Hoàng Thượng, chẳng lẽ người không nghĩ tới những gì nô tì đã làm vì
người? Thậm chí ngay cả đứa bé nô tì cũng đã mất đi."
Nàng ta khóc lớn.