KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 2029

"Người, người, người tỉnh rồi?" Câu hỏi ngày vô cùng ngốc nghếch.

Trong mắt Cảnh Đế có ý cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, trêu chọc nói:

"Ừ, chẳng lẽ Nguyệt Nhi không hy vọng trẫm tỉnh lại?"

"Nào có!" Tịch Nguyệt đỏ mặt, ánh mắt liếc lung tung, dáng vẻ vô cùng

chột dạ.

Cảnh Đế tiếp tục cười: "A...! Đúng rồi, có người hỏi ta có yêu nàng hay

không nha!"

Vừa nghe như vậy Tịch Nguyệt còn gì không hiểu chứ, tên nà rõ ràng là

ngay từ đầu đã tỉnh rồi.

Nghĩ đến hắn đã tỉnh rồi mà còn giả vờ, tự nhiên nghe xong bản thân hồ

ngôn loạn ngữ thì đôi tay nhỏ không ngừng vung lên.

"Người bắt nạt người khác, sao người có thể xấu xa như vậy chứ, người

rõ ràng đã tỉnh mà còn vờ ngủ." Nàng vô cùng tức giận, mình vừa rồi đã
nói những gì chứ, hu hu! Làm sao có thể như vậy chứ!

Cảnh Đế bật cười, biểu tình rất bí hiểm.

"Nếu như ta không tỉnh thì làm sao biết có người muốn chứ? Nếu như ta

không tỉnh thì làm sao biết có người thích nhất ánh mắt của ta nha? À... còn
có, nếu như ta không tỉnh thì làm sao biết có người muốn cắt sạch lông mi
của ta để trả thù đây?"

Hắn nói một câu, má của Tịch Nguyệt lại hồng hơn một chút, đến cuối

cùng chính là xấu hổ đến mức muốn chôn đầu vào gối, thế nào cũng không
chịu ra.

Cảnh Đế thấy nàng như vậy thì càng cười lớn, liên tục hôn khẽ lên vai

nàng: "Trẫm phải vào triều, đợi trẫm về nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.