Nhưng cũng buồn cười, nàng còn phải dựa vào người đàn ông nàng
không thích kia bò lên trên đấy.
Ước chừng là đi đường có chút gấp, Tịch Nguyệt rẽ một cái, đụng phải
cung nữ nhỏ cũng vòng qua.
Cung nữ nhỏ vừa thấy đụng vào người, không nói hai lời vội vàng quỳ
xuống: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nô tỳ lỗ mãng, đụng đến chủ tử…” Trong
giọng nói kia tràn ngập run rẩy.
Tịch Nguyệt bị kinh sợ một chút, chậm chạp dừng lại vỗ vỗ ngực, Đào
nhi phía sau đang muốn khiển trách.
Trái lại Tịch Nguyệt lại giống như không có chuyện gì, liếc mắt một cái
tên cung nữ nhỏ này.
“Đứng lên đi. Bây giờ ngược lại là ta không có chuyện gì, lần sau nhất
định không thể lỗ mãng như vậy.” Sau đó cười tủm tỉm rời khỏi. Xem ra
trong lòng không tệ.
Đào nhi nhép nhép khoé miệng, cuối cùng không nói gì thêm, trong lòng
chủ tử tốt, nàng cũng nên hiểu chuyện.
Tịch Nguyệt như vậy, bọn hạ nhân (đầy tớ) thấy thế cũng là suy đoán,
chẳng lẽ thái hậu này cũng là vừa lòng đối với chủ tử?
Hạnh Nhi và Đào nhi cùng đi, tuy là Đào Nhi yêu thích tán gẫu, nhưng
đề cập đến chủ tử mình, trái lại cũng không chịu nói nhiều một câu.
Trong cung này, đâu có người nào thật sự đơn thuần (đơn giản) đâu? Nếu
thành đại cung nữ chủ tử, như thế cho dù là ngày nào đó chủ tử nghèo túng,
nàng cũng sẽ không có kết cục gì tốt.
Có đôi khi, đội ngũ đứng rất quan trọng.