Thấy Hạnh nhi rời đi, Tịch Nguyệt đưa tay cầm chén thuốc bưng qua, đi
tới chỗ bồn hoa bên trong phòng, hơi nghiêng, thuốc bổ cứ như thế góp
phần làm cho cây xanh tươi.
Nàng vẫn chưa muốn mang thai sớm như vậy.
Cười trào phúng xong, đặt chén trên bàn, còn Cẩm Tâm bên cạnh lại thu
dọn đồ đạc như cũ, giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Mặc dù kiếp trước Hạnh nhi có lòng trung thành, nhưng là đời này, nàng
không thể đánh cuộc.
"Hoàng thượng đi Kiêu Vân Cung?"
"Vâng"
Hoàng thượng vốn đã nói rõ, tối nay muốn tới Thính Vũ Các của bọn họ,
lại bởi vì lúc chiều thân thể Phó quý tần có hơi khó chịu, ngược lại là trực
tiếp đi nơi đó. Trong cung này cũng không phải là như vậy sao? Phó Cẩn
Dao dựa vào mình mang thai luôn muốn kéo hoàng thượng đi qua nhiều
hơn, nhưng vậy thì như thế nào? Tựa như đêm qua. Cho dù là đi Kiêu Vân
Cung, cũng sẽ không ngủ lại nơi đó.
Có lẽ lúc này Phó Cẩn Dao còn chưa hiểu, nhưng nàng đã hầu hạ hoàng
thượng mười năm, dĩ nhiên là biết, hắn sẽ không thay đổi. Nghĩ đến qua ba
đến năm năm nữa, Phó Cẩn Dao mới có thể nhận rõ hiện thực này.
Nhã nhặn lịch sự cúi đầu, nàng vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc là tại sao
hoàng thượng không ngủ chung với người của hắn? Rốt cuộc là có điều bí
ẩn gì?
Thấy Tịch Nguyệt cúi đầu, Cẩm Tâm cho là chủ tử lại không vui vì
hoàng thượng đi Kiêu Vân Cung.