KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 321

Bách mị sinh xuân hồn tự loạn.

Tam phong tiền thải cốt đô dung"*

(Hoa mai trong trướng cười đùa, niềm vui vượt ngọn lũ đùa xông qua,

xuân sinh quyến rũ thôi mà, tam phong mấy đỉnh hài hòa tâm can)

Hắn nỉ non khiêu khích bên tai nàng. Nhìn hắn đọc những câu thơ sắc

tình như vậy, nàng thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất.

Hắn cười hì hì, bắt đầu chuyển động.

Ra vào mấy chục lần, tốc độ của hắn bắt đầu trở nên điên cuồng.

Khi hắn tiến vào nơi sâu nhất của nàng, Tịch Nguyệt run rẩy khóc lên.

Nhưng, phàm là nam nhân, về vui vẻ khi được đứng đầu về khoản này,

thấy nàng như vậy hắn càng cảm thấy thỏa mãn.

Ôm nàng vào lòng, vỗ về trấn an: "Nàng khóc cái gì? Thật là một đứa bé,

vui vẻ cũng khóc, không vui cũng khóc."

Tuy nàng vẫn nức nở nhưng không quen phản bác: "Thiếp không phải

đứa bé. Nếu thiếp là đứa bé thì sao chàng có thể làm như vậy chứ."

Nàng như thế khiến cho hắn phải bật cười, không phải đứa bé vậy lúc

này nàng còn tranh cãi làm gì chứ.

Hắn thổi hơi bên tai nàng: "Trẫm làm gì?"

Trêu đùa trắng trợn.

"Làm... như vậy." Đương nhiên là nàng không thể nói ra miệng. Thấy

hắn lôi kéo nàng không chịu buông, kiên trì muốn nàng nói ra hắn đang làm
gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.