Trương thái y bắt mạch cho nàng, phát hiện thân thể nàng chỉ là hơi lạnh,
cũng không nguy hiểm. Lại có chút buồn bực.
Theo tình huống bình thường, thuốc của Chu thái y kia cho dù lượng
thuốc nhẹ đi nữa, Thuần tần cũng đã uống mười ngày, nếu như không phải
có ẩn tình khác, chính là thân thể Thuần tần khỏe hơn người bình thường,
dĩ nhiên, điểm này cũng rất có thể, dù sao cũng vẫn trẻ tuổi.
Cảnh đế là người đa nghi, làm sao lại không nghi ngờ.
"Không phải cái gì mà ông trời thương tiếc thiếp, rõ ràng, rõ ràng là tự
thiếp cứu mình." Nói xong, nàng có chút chột dạ, lại có chút ngượng ngùng
cúi đầu.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh đế tò mò hỏi, mặc dù nhìn như tò
mò, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào lại nói khác đi.
Tịch Nguyệt chỉ ngón tay mình: "A, a, thiếp nói không cho phép người
mắng thiếp."
"Không mắng."
"Chính là loại thuốc đó a, quá đắng, một ngày còn phải uống ba lần,
thiếp chịu thế nào được a, vì vậy thiếp liền thừa dịp lúc không ai nhìn thấy
vứt sạch thuốc." Thấy sắc mặt hắn có biến, Tịch Nguyệt giơ tay kiểu thề.
"Thật ra thì thiếp cũng có uống, thiếp đương nhiên cũng muốn tốt hơn,
thiếp mỗi ngày đều bảo đảm sẽ uống một lần."
Nói xong liếc trộm hắn, một bộ dạng như đứa trẻ sợ bị trách mắng.
Cảnh đế giận quá hóa cười: "Nàng nói thật cho trẫm, có phải lần nào
nàng cũng thế?"
"Nào có." Nàng vặn ngón tay.