KÝ SỰ HẬU CUNG - Trang 512

Đến nay nàng không rành thế sự như vậy, mới có thể yêu thích hắn như

vậy, lúc nào cũng nhớ hắn, nhưng nếu có một ngày, nàng phát hiện ra hắn
lạnh lùng hà khắc, liệu có còn yêu thích hắn như bây giờ nữa không, toàn
tâm toàn ý chỉ vì nghĩ cho hắn.

Đôi mắt trong suốt của nàng, Cảnh đế đột nhiên lại cảm thấy mình lo sợ

không đâu rồi, nhếch miệng nở một nụ cười.

Lại thấy Tịch Nguyệt ngây người.

Nàng mơ màng nhìn hắn: "Hoàng thượng, về sau người cười như vậy với

thiếp nhiều hơn được không?"

Dường như tự lẩm bẩm.

"Hả?" Cảnh đế nhíu mày.

"Vì sao? Trẫm không phải thường thường cười như vậy với nàng sao?"

Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, giống như còn đắm chìm trong nụ

cười của hắn.

"Không giống, không giống, vừa nãy người cười, nụ cười của người thật

là mê hoặc người khác, thiếp nghĩ, chỉ cần người chịu, chỉ cần người cười
như vậy, tất cả cô gái trên đời này cũng sẽ thích ngài, yêu thích ngài." Nói
xong dường như lại nghĩ tới điều gì.

Nàng ôm lấy cánh tay hắn năn nỉ: "Ngài chỉ được cười như vậy với thiếp,

không được cười như vậy với người khác được không? Thiếp không muốn
rất nhiều rất nhiều người thích ngài, đã có thật là nhiều người tranh với
thiếp, thiếp không muốn có thêm nhiều người."

Nhìn ngắm, lời nói trẻ con như vậy, Cảnh đế lại thấy tâm tình thoải mái.

Trầm thấp nở nụ cười, lại nhẹ hôn lên mặt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.