"Đứa bé của Huệ Chiêu Dung đã không còn, rất nhiều người cũng cực kỳ
vui mừng." Cảnh đế mở miệng.
Tịch Nguyệt cũng không thấy kỳ quái: "Đó là lẽ tự nhiên, Hoàng thượng
cũng nên biết, trong cung này là cái tình trạng gì, ai mà không nghĩ mẹ phú
quý dựa vào con. Đứa bé của Phó tỷ tỷ đã không còn, người khác vui mừng
cũng là lẽ đương nhiên, ít ra đối với nhiều người mà nói, cũng là bớt đi một
sự uy hiếp."
Tịch Nguyệt thản nhiên nói, Cảnh đế nhéo nhéo mũi nàng.
Hắn lại thích bộ dạng không có tâm cơ này của nàng, bộ dạng toàn tâm
toàn ý tin cậy hắn.
"Vậy còn nàng?"
"Thiếp?" Tịch Nguyệt cười vài tiếng, giang tay ôm chặt lấy eo hắn:
"Thiếp không có. Thiếp không có vui mừng."
"Tại sao?" Câu này chỉ thuần túy là Cảnh đế tò mò hỏi vậy.
Hắn cẩn thận quan sát Tịch Nguyệt muốn nhìn ra lời nàng nói có thật
lòng thật dạ hay không.
"Nào có tại sao gì." Tịch Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Cảnh đế một cái.
"Đó là con ngài a, con ngài không còn nữa, thiếp sao phải vui mừng? Tất
cả những chuyện có thể khiến cho ngài không vui, cũng sẽ thành chuyện
thiếp không vui."
Nàng ngây thơ trả lời.
"Nguyệt nhi......" Cảnh đế cảm thấy trong lòng bất chợt liền ấm áp lên.