Bạch Du Nhiên hận Bạch Tiểu Điệp như vậy, thật là vượt ra khỏi tưởng
tượng của Tịch Nguyệt.
“Tỷ tỷ đừng nên nói lời này trong cung.”
Trong cung này không có tường nào không lọt gió, nếu như Bạch Du
Nhiên nói loại lời này cũng không chú ý, vậy nhất định nàng âý cũng sẽ
không đi xa.
Bạch Du Nhiên mơ hồ bất ngờ cười: “Ngày khác ta tất nhiên sẽ không
nói những thứ này. Muốn nói với ngươi, chính là tin tưởng ngươi.”
Nghe nàng nói như vậy, Tịch Nguyệt cũng không thấy vui sướng, ngược
lại là nghiêm mặt nói: “Bạch tỷ tỷ nên biết, ta tiến cung chỉ muốn hầu hạ
hoàng thượng thật tốt, ngoài ra, ta sẽ không suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không
kéo bè kết phái, hoàng thượng không thích, ta hết thảy sẽ không làm. Bạch
tỷ tỷ cũng đừng nói tin tưởng với ta, nếu như hoàng thượng hỏi ta, ta nhất
định sẽ báo tất cả mọi chuyện. Sẽ không vì quan hệ của chúng ta mà có chỗ
thay đổi.”
Bạch Du Nhiên ngẩn ra, ngay sau đó mỉm cười: “Muội muội suy nghĩ
nhiều, có thể là muội muội cũng không tin tưởng ta, nhưng mà ta lại nhìn
người rất chính xác, ta nói tin tưởng muội muội, chính là thật sự tin tưởng.
Ta cũng sẽ không để ngươi giúp ta làm cái gì, chỉ là có một người có thể
nói chuyện thôi. Có lúc, trong lòng ta đây buồn vô cùng. Sau này tất nhiên
ta sẽ không nói thêm những thứ này, muội muội đừng nên chú ý.”
Nếu như nói kiếp trước Bạch Du Nhiên là dạng người như thế nào, Tịch
Nguyệt chỉ có thể nói, nàng không tính là được cưng chiều, nhưng mà cũng
không bị hoàng thượng coi thường, hình như trừ một Tam hoàng tử, nàng
ấy cũng không có gì cả. Tam hoàng tử là tất cả trụ cột của nàng.
Kiếp này bởi vì vào cung cùng lúc với thứ muội Bạch Tiểu Điệp, nàng ấy
mới có nhiều hơn mấy phần cảm xúc, nếu như bảo nàng nói, trong cung