Cảnh đế đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch
Nguyệt, nàng cũng không phản kháng, ngược lại còn nhìn hắn có chút mê
luyến.
Khi tay trượt đến cổ thì hắn dừng lại một chút, khoảnh khắc dừng lại
cũng không đột ngột, Tịch Nguyệt cũng không lộ ra vẻ mặt dư thừa, từ đầu
đến cuối vẫn là tư thái đó.
“Ồ! Đã như vậy, tốt...... thôi. Trẫm sẽ nói chuyện này với mẫu hậu, thân
thể này của nàng, chịu nổi giày vò sao?”
Tịch Nguyệt đặt tay lên tay hắn, nói rõ từng chữ từng câu: “Không sao.
Thiếp nên làm vậy. Nếu như nhớ tới việc thực hiện lời hứa sớm hơn một
chút, nói không chừng sẽ không gặp phải những chuyện này ấy chứ.”
Bấy giờ Cảnh đế trở tay nắm tay nàng.
Hắn cũng học theo ngữ điệu chậm rãi của nàng, nói từng chữ từng câu:
“Nhớ chăm sóc cho mình thật tốt, nếu như sau khi trở về để trẫm biết được
nàng không chăm sóc tốt cho bản thật mình, trẫm nhất định sẽ đánh mạnh
vào mông của nàng.”
Tịch Nguyệt bĩu môi, dùng mu bàn tay hắn cọ cọ mặt mình.
“Thiếp tất nhiên sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, chờ thiếp thực hiện lời
hứa tạ lễ với Thần Phật xong, sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Vậy phải mất bao lâu nàng mới bằng lòng ra ngoài?” Cảnh đế cười híp
mắt hỏi.
Tịch Nguyệt nghiêng đầu nghĩ: “Khi nào ngài trở lại, thiếp sẽ ra ngoài,
vừa đúng lúc ngài không có ở đây một mình thiếp cũng buồn bực, không
nhìn thấy ngài trong một khoảng thời gian dài như vậy, một mình thiếp đợi
ở Thính Vũ Các này, thiếp sợ mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ tới