Cảnh đế cũng không phải là mỗi ngày đi gặp Bạch Du Nhiên, nhưng
cách mỗi năm ba ngày, lúc nào cũng sẽ đi qua thăm một chút. Có lúc thăm
rồi, thì đi đến Thính Vũ Các. Tịch Nguyệt là một người thông minh, cũng
không hỏi nhiều tình trạng của Bạch Du Nhiên, chỉ ngoan ngoãn hầu hạ
Cảnh đế.
Ngày hôm lại là như thế.
Thấy Tịch Nguyệt khéo léo chuẩn bị bữa ăn mùa hè ngon miệng cho hắn,
Cảnh đế dường như không có chuyện gì mở miệng: “Ngược lại Nguyệt nhi
chưa bao giờ hỏi bào thai của Tĩnh Tần.”
Tịch Nguyệt vốn là gắp thức ăn cho Cảnh đế, trang@d#d#l#q#d@bubble
thấy hắn mở miệng, ngừng lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Cảnh đế nhíu mày: “Sao vậy?”
Tịch Nguyệt cười như không cười: “Vậy, hoàng thượng, ngài hi vọng
thiếp hỏi cái gì đây?”
Trong lời nói thậm chí giọng điệu có một chút xíu nồng đậm. Cảnh đế
nhìn nàng, nở nụ cười.
Không để ý hai người đang dùng bữa, ôm nàng vào trong ngực: “Tiểu
nha đầu nàng đó, đúng là ghen tị?”
Nàng cũng không ưỡn ẹo, ôm cổ hắn lại là lầm bầm: “Mới không có.
Người lại không chỉ có hai phi tần chúng ta. Cho dù là không có nàng ấy,
dù sao cũng vẫn có người khác, thiếp đã quen rồi.”
Lời tuy là như thế, nhưng mà miệng ngược lại bĩu thật cao, bộ dáng nhỏ
nhắn không vui.